ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 350

Trịnh Khải à, anh thật kiệm lời.

Sau khi cất kỹ thư của Trịnh Khải, tôi lại ngồi chống cằm nghĩ vẩn vơ.

Mai là rằm tháng bảy, chẳng phải là cúng cô hồn ư? Không lẽ vì tháng cô
hồn nên lính gác ít đi, Trịnh Khải dễ dàng ra ngoài hơn?

***

Đến chiều trời bỗng dưng tạnh mưa, cả bầu trời quang đãng như chưa

từng bị ướt sũng mấy ngày qua, có chăng là các vũng nước trên đường là
bằng chứng còn sót lại của cơn mưa lớn sáng nay. Tôi vừa bước ra cổng đã
gặp mẹ cả từ bên ngoài về, bà hỏi tôi đi đâu, tôi bèn nói dối là ra phố mua
bánh ăn. Bà ậm ừ rồi không nói gì thêm, tôi khẽ thở phào, nhanh chân trèo
lên xe ngựa ngồi.

Mẹ cả từ trước đến nay ít khi quản tôi, có lẽ là vì Đinh Thanh không

phải con ruột của bà nhưng điều đó lại khiến tôi cảm thấy tự do. Lần trước
bà bắt gặp tôi mang nệm em bé qua cho Đinh Ngọc thì có dặn tôi nên hạn
chế qua nhà bên kia. Ý của bà, tôi có thể hiểu được nhưng cũng hơn tháng
chưa gặp Đinh Ngọc, có lẽ bụng chị đã tròn lắm rồi, tôi muốn nhân lúc trời
không mưa qua chơi một lát.

Xe ngựa đang lọc cọc chậm chạp thì tôi bắt gặp Nguyễn Hoàn quỳ giữa

đường đỡ lấy một người phụ nữ, hình như là Vi Hà, vợ của anh ta. Tôi hô
dừng xe rồi nhanh chân đi đến bên cạnh họ:

- Nguyễn Hoàn, có chuyện gì vậy?

Nguyễn Hoàn ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, nói yếu ớt:

- Vi Hà bị ngã, nàng ấy đang có thai.

Lúc này tôi mới để ý Vi Hà nằm trong lòng Nguyễn Hoàn sắc mặt tái đi,

phía dưới váy đã lấm lem vết máu đỏ. Tôi hoảng hồn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.