ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 363

Trịnh Khải đang cảm thấy bất an? Nhưng là vì điều gì? Tôi ngẩng đầu

hỏi:

- Khải, có chuyện gì sao?

Trịnh Khải không trả lời, chỉ siết vòng tay thêm chặt khiến tôi có chút

khó thở, chỉ có thể ép sát vào người anh, nghe được cả tiếng tim đập từ
ngực anh. Tôi hít vào một hơi thật sâu, cố đè nén cảm giác lo lắng trong
lòng xuống, có thể chỉ là Trịnh Khải lo lắng nếu quận công biết được
chuyện tôi thích anh sẽ ngăn cấm nên mới muốn tôi hứa hẹn như vậy.

- Thiếp hứa.

Người Trịnh Khải khẽ run lên:

- Nếu như ta phụ nàng, nàng cũng không oán ghét ta sao?

Nếu như Trịnh Khải phụ tôi, ấy là do tôi ngu ngốc tin lầm người, vậy thì

tôi sẽ tự ghét bỏ bản thân mình. Nhưng tôi tin, Trịnh Khải sẽ không là
người như vậy.

- Thiếp tin chàng sẽ không phụ thiếp. – Giọng tôi kiên quyết đáp lại.

Trịnh Khải nhìn tôi sững sờ, đôi mắt của anh đen sâu hun hút, sau đó

anh khẽ đặt một nụ hôn lên trán tôi, hơi thở ấm áp của anh sát ngay mặt
khiến tim tôi run rẩy. Giọng anh xúc động:

- Cám ơn nàng.

Chỉ một câu cám ơn ngắn ngủi nhưng trong lòng tôi lại như có muôn

vàn dòng nước ấm áp mang hạnh phúc chảy qua. Tôi biết Trịnh Khải cảm
động vì lòng tin của tôi đối với anh, còn tôi, tôi đã bị anh làm cho cảm động
rất nhiều lần rồi. Tôi cũng biết điều khiến Trịnh Khải lo lắng hiện nay chính
là thân phận con gái quận công Huy của tôi. Nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.