ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 366

Hải nhanh nhẹn đỡ tôi lên xe rồi quất roi ngựa chạy thẳng đến nhà Trang

quận công. Xe ngựa vừa đến trước phủ Trang quận công đã thấy người hầu
hớt hải chạy ra ngoài, tôi xách váy đi nhanh vào gian phòng khách nhưng
không có một ai, đến bóng dáng của người hầu cũng không thấy. Dựa theo
trí nhớ tôi đi thẳng vào sân nhà trong thì đứng khựng lại. Trước mắt tôi là
sân nhỏ được thắp lồng đèn sáng rực, quận công đứng bất động bên cây mai
còn mẹ cả thì đang được người hầu dìu hai bên đến ghế đá gần đó, phu nhân
Trang quận công đứng tựa hẳn vào người Trang quận công, Phan Huy đứng
buông thõng hai vai giữa sân. Người hầu đứng vây quanh, có người quỳ
trên nền gạch, có người quay mặt đi, không khí trầm lắng đến đáng sợ.

Tôi chầm chậm bước thêm một bước vào trong, cảm giác tim dường như

cũng ngừng đập, chỉ hi vọng những suy đoán trong lúc tôi ngồi xe ngựa đến
đây là không đúng. Bất ngờ một người chạy đến ôm chặt lấy người tôi
khiến tôi lảo đảo suýt ngã ra sau, đến khi nhìn kỹ lại thì ra là Gạo. Gạo quỳ
xuống ôm lấy hai chân tôi khóc nức nở:

- Tiểu thư…

Vì tiếng kêu khóc của Gạo mà vài người trong sân quay ra nhìn tôi, ánh

mắt họ thế nào tôi không nhìn rõ, chỉ cảm thấy hai chân mình run lên theo
tiếng khóc của Gạo. Tôi quỳ xuống đỡ lấy hai vai của Gạo, nghe giọng của
mình run run:

- Đừng khóc, nói chị nghe có chuyện gì?

Gạo không những không ngừng khóc mà tiếng khóc lại càng lớn hơn,

trong sân cũng có vài người bắt đầu nức nở. Tôi không nhịn được, hít vào
một ngụm khí, quát lên:

- Nói.

Gạo vì tiếng quát của tôi mà không khóc lớn nữa nhưng vẫn không thể

trả lời được. Một người đàn ông khác đi đến gần tôi, nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.