ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 58

tượng được việc tôi yêu một tượng đài danh nhân, người mà tôi chỉ dám tôn
thờ. Chỉ nghĩ cũng đủ chảy mồ hôi hột. Tôi xùy xùy tay, nói:

- Chị nói ghê quá, em về phòng đây. – Tôi đứng dậy, chạy nhanh ra cửa,

bỏ lại đằng sau tiếng cười của Đinh Ngọc.

Ra khỏi phòng Đinh Ngọc, tôi không vội về phòng mình ngay. Tôi đi

dạo ra góc sân nhà, vừa đi vừa suy nghĩ một chút. Từ hôm qua đến nay tôi
đã bị các bậc vĩ nhân làm cho choáng váng. Tôi đã gặp Nguyễn Du, lại còn
nghe đến Hải Thượng Lãn Ông.

A, có giọt nước rơi trúng trán tôi. Không phải mưa. Tôi ngẩng mặt nhìn

lên cành cây cao trên đầu. Một bóng người đang ngồi trên cây.

Tôi có chút sợ hãi, trong phủ quận công có trộm sao? Nhưng nương theo

ánh trăng, tôi nhận ra người đang ngồi trên cây kia là Tố Như.

Tố Như – bậc vĩ nhân của tôi đang ngồi khóc trên cây.

Nhưng không vì vậy mà hình tượng của Tố Như trong tôi bị phá vỡ, chỉ

là tôi tỉnh mộng, Tố Như lúc này chỉ mười hai tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Một đứa trẻ dù cứng rắn, già dặn hay ngây thơ, non nớt đến đâu cũng sẽ

đau lòng khi biết bệnh tình của mẹ mình.

Cha đã qua đời, mẹ bệnh nặng. Đứa trẻ cô đơn biết bao. Tôi chạnh lòng.

Nửa muốn leo lên an ủi, nửa lại không dám.

Tôi chầm chậm, nhẹ nhàng đi lui về sau. Đến bên cái giếng cách đó một

đoạn, tôi ngồi xuống thành giếng, ngẩng đầu nhìn mặt trăng chưa kịp tròn
đang sáng bàng bạc trên kia.

Mãi về sau tôi vẫn nhớ đến buổi tối hôm nay và hối hận vô cùng. Bởi

không ai ngờ được, chỉ một năm sau, bà Tần qua đời, bỏ lại Tố Như mồ côi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.