ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 68

- Tiểu thư từ lúc học đến bây giờ chỉ thiếu bốn ngày nữa là tròn năm

tháng.

Tôi ngồi bật dậy, hỏi:

- Thật sao?

Gạo nhìn tôi ngạc nhiên, gật đầu thay câu trả lời. Tôi thật sự không ngờ

tôi đã học lâu như vậy. Như nhớ lại điều gì, tôi đứng dậy, chạy vào phòng.

Vào phòng, tôi đóng cửa, cài then. Sau đó đến bên tủ gỗ, mở ngăn kéo

nhỏ, lấy túi vải nhỏ ra. Bên trong tôi để chiếc khăn tay và bức thư của Trịnh
Khải. Tôi đặt chiếc khăn tay qua một bên, hồi hộp mở thư của Trịnh Khải ra
đọc.

Nguyên bức thư chỉ có ba hàng chữ nhưng tôi vẫn chưa đọc hết được.

Tôi chỉ nhận ra được phân nửa số chữ, một số chữ khác tôi có thể nhận ra
các bộ và chữ ghép trong đó nhưng không đoán được nghĩa của chúng khi
được ghép lại.

Trong thư có nhắc đến Thăng Long, tôi đoán Trịnh Khải đang ở kinh

thành.

Tối hôm đó, quận công nói rằng chúa thượng cho gọi ông lên Thăng

Long. Vì vậy trong mười ngày tới, cả nhà sẽ chuyển lên kinh thành ở. Theo
đó, việc học chữ của tôi sẽ kéo dài ra. Chờ cả nhà đến Thăng Long, quận
công sẽ tìm thầy trên đó dạy tôi chữ Nôm.

Những ngày kế tiếp, trong phủ quận công luôn ồn ào, tôi muốn ôn bài

cũng không cách nào học được. Tôi đành lôi áo quần, trang sức ra xếp đặt
vào rương. Đang xếp đặt giữa chừng, tôi nghe tiếng mẹ cả quát lớn ngoài
sân. Từ lúc về đây, tôi chưa từng nghe mẹ cả lớn tiếng như vậy bao giờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.