ĐÓA SEN BÊN HỒ TẢ VỌNG - Trang 72

Mẹ cả và Đinh Ngọc ngồi mỗi người một võng, võng được mắc trên một

cây gỗ lớn, hai đầu có hai người khiêng. Ban đầu tôi cũng ngồi võng nhưng
võng lắc qua lắc về theo bước đi của người khiêng, cảm giác như say xe,
chịu không nổi. Tôi leo lên ngồi trên một chiếc xe ngựa không chở hàng.
Được một đoạn thì cả người tôi bị bầm dập, ê ẩm do xe bị xóc nảy mạnh.
Dù Gạo đã lót một miếng đệm dày dưới mông tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy
xương tôi sắp gãy đến nơi. Tôi nhớ lại ngày trước bà Tần – mẹ Tố Như
từng nói, sức yếu đi không chịu được, tôi giờ đã nếm trải rồi.

Tôi tụt xuống, đi bộ. Trời nắng nóng ở trên đầu, tôi phải mang một chiếc

nón rất to, gần giống chiếc nón quai thao ngày nay. Đầu tôi vừa nặng, vừa
cứng ngắc, bước chân càng ngày càng yếu.

Đến trưa, cả đoàn người dừng lại trước quán nước dưới gốc đa lớn bên

đường nghỉ ngơi.

Cả đoàn người, ai cũng mệt mỏi, kiếm được chỗ nào ngả lưng sẽ lập tức

ngả lưng. Tôi ngồi trên ghế, vừa ăn bánh vừa uống nước lấy lại sức. Gió
thổi rất mát, mắt của tôi đã nhanh chóng lim dim buồn ngủ.

Tôi nói với mẹ cả tôi muốn ra xe ngựa nằm nghỉ một tí. Xe ngựa của

chúng tôi có tất thảy có năm chiếc, trong đó bốn chiếc chở hàng, một chiếc
để không, phòng khi trời mưa có chỗ cho chúng tôi vào trú mưa. Khi đoàn
người dừng lại để nghỉ chân, vẫn có vài người được cử lại trông xe hàng.

Xe ngựa đang đậu ở bóng cây bên đường, tôi xách váy đi qua đó. Lúc đi

ngang qua một nhóm người đàn ông, đàn bà có đủ, họ đang lót lá ngồi bệt
dưới đất, tôi nghe được:

- Này bà, ở Đàng Trong nghe bảo nhà chúa Nguyễn đã bị bắt sạch rồi.

- Là ai bắt, có phải nhà chúa Trịnh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.