ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 206

nhiều tác giả

Đoán Án Kỳ Quan

Phạm Tú Châu - Nguyễn Văn Thiệu (Dịch và biên soạn)

Chương 13

Ngọc Lại Trở Về

Xưa nay tình dục vốn rất nguy hại, nó làm băng hoại danh dự, trí khôn và
tính mạng con người. Ta hãy thử xem "Trại Tây Thi", sắc đẹp của nàng
khiến cho trăng lu hoa thẹn, nếu giữ mình trong sạch, thì há chẳng được
thiên hạ xa gần kính phục sao! Cô ta thấy ai trẻ đẹp là đem lòng yêu mến,
giả vờ thân thiết nghĩ đến tình cá nước, hoàn toàn không nghĩ tới Viên
Công. Vì sao "Trại Tây Thi" đối đãi trọng hậu đến thế? Khi đã tung tiền ra
như vỏ hến, thì ai mà biết được người tình sau này sẽ bội ước. Chết vì hình
phạt thảm khốc, há chẳng phải cái hại của tình dục sao? Viên Công đường
đường là một vị thứ sử không chịu tu thân tề gia, chỉ quen thói bóp nặn dân
để cung phụng gái đẹp, cuối cùng người ngọc đi đâu về đâu? Thanh danh
nhơ nhuốc, há chẳng phải là cái hại của tình dục sao? Tức giận hơn nữa là
Phủ Thần không biết tự trọng, táng tận lương tâm, đến nỗi chết một cách
thê thảm. Ta cho rằng, hắn ta quá thừa tội chết, chứ chẳng phải nói đến tình
dục làm hại. Thếmà đời nay người ta vẫn tiếp tục lao vào con đường tình
dục mà không hề tỉnh ngộ. Thật đáng buồn thay.

Phủ Thần là người biết suy nghĩ và có kiến thức, song ta tức giận vì hắn đã
đánh mất tiết tháo, về sau lại bội ước. Tức giận hơn nữa là làm cho "Trại
Tây Thi" phải chết một cách thảm hại. Đọc tới đó mà rơi nước mắt, quả
thật ngay cả chó lợn cũng không làm thế. Sự bạc tình phụ nghĩa độc ác ấy
còn hơn cả Vương Khôi, không hẳn bị báo oán mà về sau còn bị đánh chết
bằng gậy. Há chẳng khoái sao?

Trong số những người lục lâm luôn có những người trọng nghĩa khinh tài.
Phủ Thần táng tận lương tâm, nếu không có sự báo oán liên quan này, thì
"Trại Tây Thi" chết một cách oan uổng, chứ sao được minh oan? Đọc tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.