ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 624

nhiều tác giả

Đoán Án Kỳ Quan

Phạm Tú Châu - Nguyễn Văn Thiệu (Dịch và biên soạn)

Chương 9 (B)

Đi tới đầu thôn, chợt thấy phía sau nhà có một bóng người trèo tường, nhảy
vào bên trong. Triệu Hổ nghĩ: "Vừa mới tối sao đã có trộm? Kệ nó, ta cứ
theo vào xem sao. Kẻ kiếm ăn. đâu có kể gì đến lương tâm! Nếu không ăn
trộm thì mò vào đó làm gì nếu có lương tâm thì đã chẳng đi ăn trộm. Nghĩ
thế, Triệu Hổ bỏ bị gậy xuống, lẳng đôi giày rách, đi chân đất, nhún người
nhảy phốc lên mặt tường. Thấy bên trong tường có một đống củi, Triệu Hổ
tụt người xuống. Chú ý nhìn, thì thấy một người đang bò lổm ngổm. Triệu
Hổ nhoài người tóm chặt lấy. Người ấy kêu "Ối!" lên một tiếng. Triệu Hổ
nói:
- Mày mà kêu ta bóp chết.
- Tôi không kêu! Tôi không kêu! - Người ấy nói. - Xin ông tha cho.
- Mày tên gì? - Triệu Hổ hỏi. - Lấy trộm cái gì? Để ở đâu? Nói mau!
- Tôi là Diệp Thiên Nhi, có một người mẹ già đã tám mươi tuổi - Người ấy
nói. - Vì không có gì nuôi dưỡng, nên lần đầu tiên tôi đi ăn trộm. Xin ông
tha cho.
- Có đúng mày chưa lấy được gì không? - Triệu Hổ hỏi.

Triệu Hổ vừa tra hỏi vừa xét kĩ, thấy dưới đất có một dải lụa trắng. Triệu
Hổ vừa lôi thì dưới đất tung ra, càng lôi càng dài, giũ mạnh, thấy hai chiếc
chân nhỏ lòi ra, bèn nắm chặt lấy chân lôi thật mạnh, thì đó là chiếc xác
đàn bà không đầu.
Thấy thế Triệu Hổ nói:
- Ngươi giỏi thật! Đã giết người lại còn lừa dối ta. Ta nói thực với ngươi, ta
không phải ai khác mà là Triệu Hổ dưới trướng Bao đại nhân ở phủ Khai
Phong. Vì việc này mà ta phải bí mật tới đây điều tra.
Diệp Thiên Nhi nghe thấy thế sợ hết hồn, van nài:
- Ông Triệu! Thưa ông con quả thực là đi ăn trộm, chứ hoàn toàn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.