ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 775

nhiều tác giả

Đoán Án Kỳ Quan

Phạm Tú Châu - Nguyễn Văn Thiệu (Dịch và biên soạn)

Chương 18 (B)

Quan huyện tuy xuất thân từ khoa bảng, song hết sức phóng túng, không
nghe lời thầy. Thấy quan trên bác bỏ hồ sơ vụ án, nói rằng không có hung
khí để kết án, rồi ông ta lại lôi Hà Lương Dị ra xét hỏi:
- Mày là đồ chó má. Đêm ấy mày giết Vương Mậu Sinh, vậy mày để dao
đâu? Hãy khai mau để khỏi phải tra tấn.
- Trong lúc vội vã, con không biết dao thất lạc ở đâu.
Quan đùng đùng nổi giận, cho tay chân kìm kẹp. Lương Dị không còn cách
nào khác, đành phải đẩy cho Quế Anh, nói:
- Con đưa cho Quế Anh.
Quan lại lôi Quế Anh ra truy hỏi. Quế Anh nói:
- Tên cướp giết người rồi chạy trốn, làm sao mà biết được dao.
- Mày là dâm phụ, - quan chửi, - mày lại phản cung ư?
Thế rồi quan lập tức lệnh tát bốn mươi cái. Quế Anh uất nghẹn cổ, gào lên
khóc lóc. Quan thấy Quế Anh không nói, lại gào tra tấn tiếp. Quế Anh bỗng
nghĩ ra một kế, rồi nói:
- Đêm ấy con bỏ dao vào hòm mang lên huyện, trên đường đi vào nhà vệ
sinh con vứt nó ở bên đường, không biết ai đã nhặt được.
- Nói bậy! - Quan quát.
Rồi lại hô vả hai mươi cái nữa. Quế Anh dù chết vẫn khai là mất rồi, không
sao được, quan đành lệnh tống giam: Cứ năm hôm lại bức cung một lần,
Quế Anh đau đớn khó lòng mà chịu đựng nổi. Cha biết tin con vào ngục tới
thăm, thấy Quế Anh mặt mày sưng húp, mắt thâm quầng, người gầy như
que củi, nói:
- Con ơi! Sao con tới nông nỗi này.
Thấy cha hỏi, Quế Anh nghẹn ngào mãi không nói nên lời, khóc:
- Đau lòng lắm cha ơi. Cha biết sao được nỗi khổ của con, cha hãy nghe
con nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.