ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 101

chạy.

Triệu Tương càng phẫn nộ, định chạy xuống đuổi theo. Vương thị cản lại.
Triệu Tương nói:
- Tôi phải xé xác con dâm phụ chứa trai ấy, ai khiến bà khuyên can. Bà và
nó cũng cùng một giuộc.
Câu nói ấy đã động đến gan ruột Vương thị. Bà ta bèn đấm ngực, dậm chân
gào khóc, chửi bới:
- Mày là đứa súc sinh vô liêm sỉ, bị vợ cắm sừng. Tao là mẹ mày, ở nhà vất
vả khổ sở, mong kiếm được bữa rau bữa cháo. Mày mang đi hai trăm lạng
không biết vì sao tiêu hết, chỉ còn lại cái túi rỗng mang về. Tao không trách
móc mày nửa câu, thế mà mày lại còn đơm đặt ra những điều vô căn cứ để
hãm hại người. Thôi thì mày đánh vợ mày cũng được, sao mày lại lôi cả tao
xuống vũng bùn. Tao ở vậy từ ngày mày mới mười hai tuổi, đến nay, mày
xem, con mẹ mày ăn nằm với đứa nào? Mày đã tận mắt bắt được mấy lần,
mà mày lại nói những lời như thế, thằng súc sinh ngỗ ngược kia, tao thà
chết quách đi cho xong.

Bà ta cứ gào thằng súc sinh chửi mãi cho tới sáng. Triệu Tương ngủ trên
giường vừa đau buồn, vừa giận dữ. Đợi khi tiếng chuông báo tàn canh,
Triệu Tương dậy tới ngay nhà TriệuVân Sơn bàn bạc.

Trời dần dần sáng, Vương thị dậy xuống nhà dưới. Tìm Phùng thị khắp nơi
nhưng không thấy. Đi tới cửa sau thấy cánh cửa khép hờ, sợ Phùng thị đột
nhiên phẫn chí nhảy xuống giếng, bà ta bèn lấy chiếc sào phơi quần áo,
thọc xuống giếng khua, nhưng vẫn không thấy tăm hơi. Vương thị cuống
lên, vội vã chạy tới nhà Tưởng Vân bàn bạc:
- Thằng súc sinh chết giẫm, trời chưa sáng đã bỏ đi, không biết nó đi đâu,
cả vợ nó, tìm khắp nơi không thấy. Làm thế nào bây giờ?
- Tôi đã có cách, - Tưởng Vân nói, - không cần bà lo nghĩ. Việc này nhất
định là do Triệu Vân Sơn, hắn biết nhà bà có nhiều tiền bạc, nên đã tìm
cách lấy đi hai trăm lạng rồi. Hôm qua nó lại tới gọi đi ăn uống, chắc là hắn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.