ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1237

Phạm Điển giả chỉ cúi đầu không nói. Ngài Chu lại cố ý nói:
- Thế thì không phải hắn rồi.
Tên tù nhìn một lượt nói:
- Không phải hắn ư? Hắn là Phạm Điển, ngụ tại X. Năm X, làm bạn với
con, ngày... tháng... năm... cùng con tới nhà X. Ăn trộm, lấy được... rồi chia
nhau. Ngày... tháng... năm... vào nhà lấy trộm chia nhau những gì... Con đã
làm bạn với hắn nhiều năm, tại sao lại không phải là hắn?
Hắn nói như đinh đóng cột. Ngài Chu cười nói:
- Ngươi chẳng quen biết gì Phạm Điển, ta đã cho lính lệ đóng giả Phạm
Điển. Việc này ắt có kẻ xúi bẩy.
Ngài cho người tra tấn tên tù, biết được Lương Trưởng thù phạm Điển, rồi
mua chuộc tên tù cáo giác bừa. Ngài Chu đùng đùng nổi giận, bèn đánh
chết hai tên này. Từ đó về sau không còn tên tù nào dám vu cáo hãm hại
dân lành nữa. Có bài thơ làm chứng:

Tù nhân thường hay hại người ngay,
Hẳn có kẻ nào xúi bẩy đây.
Gian manh quỷ quyệt, cần xét kỹ,
Đừng cho kẻ xấu hại người ngay.

Chuyện kể rằng ở Hồ Châu có một người tên là Hồng Nhị, mang đi một số
vốn lớn, định đến Tô Châu mua hàng về Hồ Châu bán. Hồng Nhị ngồi một
mình trên thuyền đợi thằng nhỏ, mãi vẫn không thấy nó tới, người canh sào
là Vương Thất thấy túi tiền của Hồng Nhị khá nặng, nơi này lại vắng không
ai trông thấy, hắn bèn rắp tâm mưu hại, đẫy Hồng Nhị lăn đùm xuống sông
chết, mang túi bạc về nhà. Sau đó hắn đến nhà Hồng Nhị gõ cửa, hỏi:
- Chị ơi, sao anh ấy vẫn chưa xuống thuyền?
Vợ Hồng Nhị ngạc nhiên nói:
- Đi lâu rồi!
- Tôi nghĩ rằng đến giờ vẫn chưa xuống thuyền, vậy thì nhất định anh ấy đã
đi nơi khác rồi.
Một lát sau thấy thằng nhỏ về nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.