ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1254

mình. Lúc ấy anh bủn rủn cả chân tay, nước mắt cứ chực trào ra, anh nuốt
nước mắt, dựa vào cột bảng, đờ đẫn như người mất hồn. Đến khi người
xem bảng thưa dần, anh cảm thấy chán chường, buồn bã quay về. Con
đường về nhà sao mà dài dằng dặc, anh khó khăn lắm mới lên bước tới nhà.
Đúng là:

Tướng quân thua trận, vợ thất tiết,
Thích mặt cướp đường, phạm tội quan.
Gặp mặt người quen, ôi xấu hổ,
Hỏng thi cũng thế khác gì đâu

Đinh Toàn đỗ cao, nhân viên trường thi chạy như bay tới báo cho nhà họ
Đinh. Đinh Hiệp Công thưởng tho người tới báo và lập tức diện quần áo
chỉnh tề đi dự yến tiệc. Ngày hôm sau vội vàng đến bái lạy quan giám khảo
Mạc Lão Tổ và tạ ơn quan chủ khảo. Rồi mở tiệc ăn mừng, khách khứa
đông nghịt ồn ào náo nhiệt. Quả là giàu sang phú quý không ai bằng.
Quả là:

Nhà đông sầu thảm nhà tây hát,
Cùng một ông trời sao khác nhau.

Lại nói Từ Bằng Tử xem yết bảng trở về, vô cùng đau đớn, đôi chân anh
bước đi tựa ngàn cân, bước không qua nổi bậc cửa. Vương thị chờ tới lúc
mặt trời lên cao cũng chẳng thấy tin túc gì, biết chắc không ăn thua. Một
mình buồn trong nhà buồn rười rượi. Vào nhà chồng không nhìn mình, biết
anh chẳng còn vui thú gì nữa. Từ Bằng Tử ngồi cạnh vợ thở dài thườn
thượt, oán trời giận đất, đập bàn đập ghế, chửi quan giám khảo là đồ mù,
không biết thế nào là văn chương hay dở. Rồi cứ nói một mình như ma ám.
Nhà anh có một đứa ở tên là Xuân Anh, tuổi chừng mười sáu mười bảy,
người cũng trắng trẻo sạch sẽ. Từ Bằng Tử coi nó như một món nhắm
ngon, đôi khi cũng nếm thử. Vương thị tuy không nghẹn lồng nghẹn lộn,
song thấy việc ấy cũng chẳng ra thể thống gì cả, nên có khi cũng răng đe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.