ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1280

- Chào bác, bác cũng ở đây à?
- Chị là người nhà ai nhỉ? - Người ấy nói. - Tôi bỗng nhiên quên mất.
- Tôi là vợ anh Từ Bằng Tử.
- À thế ra là bà Từ, xin lỗi, tôi xin lỗi nhé!
- Bác có biết tin tức gì về chuyến đi của họ không. Mãi tới nay tôi không
thấy có một là thư nào gởi về.
- Bà vẫn chưa biết ư? Họ đến Lâm Thanh, do không đề phòng cẩn thận,
thuyền lương bị cháy. Nghe nói quan chuyển lương bị quan địa phương bắt
giam, sớm muộn gì cũng sẽ giải về Bắc Kinh xử tội.
- Như thế mà không gửi thư về cho vợ biết.
- Đây là do người trong nhóm khác về nói lại. Tôi cũng không biết ông Từ
thế nào nên cũng không dám nói bừa.
- Thếthì ngộ xảy ra chuyện gì thì sao, quan chuyển lương bị tội thì họ có
việc gì không?Vì sao cho tới nay vẫn không thấy về? Nhất định là chết nơi
đất khách quê người rồi.
Nói tới đây Vương thị chẳng kể gì đến chiến tranh loạn lạc cứ gào lên khóc.
Người ấy nói:
- Thôi đứng khóc nữa, phải tìm một người nhà đi thăm dò thì mới biết rõ
được.
- Anh ấy là con quan. - Vương thị nói. - Trên không có anh em, dưới không
có con cái, bỗng dưng lâm nạn ai người ta chịu đi tìm cho? Trừ đích thân
mình đi.
- Chị là đàn bà con gái, một thân một mình đi xa không tiện. Tôi nghĩ thế
này, hai hôm nữa có một chuyến thuyền lương nhổ neo, người quản thuyền
là người thân của tôi, để tôi nói xem sao. Chỉ lấy tiền cơm thôi không lấy
tiền thuyền, lại là người cùng địa phương, cùng đi về thì quả là yên tâm.
- Thôi thì trăm sự nhờ bác nói giùm, sớm mai báo tin cho em biết, em vô
cùng biết ơn bác.
- Sáng sớm mai tôi sẽ quay lại báo tin cho chị.
Hôm sau quả nhiên người ấy tới, nói:
- Trong nội hôm nay anh ấy nhổ neo, chị cứ đến bến tàu hỏi Lý Ma Tử thì
đó là anh ta. Tôi đã nói rõ với anh ấy rồi, chị thu xếp rồi đi ngay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.