ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1289

tâm, suốt ngày miệt mài học tập. Thuyền vừa tới vệ Thiên Tân, hai người
bàn nhau: chúng ta trên thuyền lâu ngày bị gò bó, vậy ta thuê xe ngựa đến
Bắc Kinh sẽ tiện lợi và thoải mái hơn. Từ Bằng Tử và Lư công tử mỗi
người một xe, còn những người khác thì cưỡi ngựa đi theo.

Đi chưa đầy bốn năm chục dặm thì thấy một người đàn bà ngồi trên bãi cỏ
vệ đường khóc, những người cùng đi chẳng ai thèm để ý tới. Từ Bằng Tử là
người trải qua nhiều hoạn nạn, nghe thấy bèn động lòng thương, xe đi qua
trước mặt người ấy Bằng Tử lắng tai nghe, thấy tiếng không phải là người
miền Bắc, bèn cho dừng xe. Sai người tới hỏi xem người ấy ở đâu, vì sao
mà khóc. Người ấy trả lời là người miền Nam. Nghe tiếng nói, Từ Bằng Tử
vội nhảy ra khỏi xe, anh hết sức kinh ngạc, hóa ra người ấy là Vương thị vợ
mình, bèn hỏi:
- Tại sao em lại ở đây?
Lúc đầu Vương thị chỉ cúi xuống khóc, thấy người đến nhìn mình cũng
không dám ngẩng đầu, vừa nghe thấy tiếng hỏi mới ngẩng lên thì thấy
chồng mình, bèn đứng dậy nói:
- Đây là mộng chăng, tại sao ta lại gặp nhau ở đây?
- Anh đã đỗ cử nhân. -Từ Bằng Tử nói. - Nay vào kinh thi Hội. Sao em lại
ở đây, hãy nói cho anh nghe.
Vương thị kể chuyện chạy loạn rồi được biết tin chồng nên đã đi tìm, gặp
phải nhà thuyền độc ác, bởi thế đang đêm bỏ trốn, vừa đi vừa hỏi vệ quan
lần mò tới Bắc Kinh, không ngờ lại gặp anh ở đây. Từ Bằng Tử hỏi:
- Nhà thuyền ấy nay ở đâu?
- Hắn là Lý Ma Tử, đã cho thuyền tới Bắc Kinh, tới đó chúng ta tìm hắn rất
dễ.
Từ Bằng Tử mời Lư công tử tới gặp, mọi người vừa vui mừng vừa thương
cảm. Lư công tử bèn nhường chiếc xe của mình cho Vương thị ngồi, thuê
một chiếc xe khác cùng nhau tới Bắc Kinh.

Cùng nhau bên ngọn đèn khuya,
Cần tay mà vẫn ngỡ là chiêm bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.