ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1291

Vừa nói xong, nước mắt tuôn lã chã như mưa. Vì đang ởnơi công đường
Bằng Tử không tiện hỏi kỹ, rồi nói:
- Đã điểm danh xong rồi, đi đi.
Sau đó Bằng Tử nói với Trưởng ban rằng:
- Đứa hầu nhà họ Đinh tên là Xuân Anh không phải là phạm nhân, tôi sẽ bỏ
tiền ra chuộc. ông hãy dẫn cô ta vào nha môn lấy tiền chuộc nộp vào kho là
được.
Trưởng ban vâng lời đi ngay. Đến tối người ấy đưa Xuân Anh tới nha môn,
ngươi thường trực vào báo:
- Trưởng ban đã đưa Xuân Anh tới nhà xin lĩnh tiền chuộc.
Từ Bằng Tử đã chuẩn bị sẵn mười hai lạng bạc, giao cho trưởng ban, rồi
lập tức gọi Xuân Anh vào nha môn. Thấy ông chủ bà chủ, Xuân Anh quỳ
xuống nức nở khóc. Thật là:

Đoàn viên đêm kể bao nhiêu chuyện,
Gà chó cũng còn biết trả ơn.
Đùng tưởng uy danh lừng lẫy mãi,
Thành quách cũng thành đống gò hoang.

Từ Bằng Tử nói:
- Ta có phụ lòng ngươi đâu mà ngươi bỏ đi, suýt nữa thì hãm ta vào chỗ
chết.
- Quả là con đáng tội chết, song trong đó cũng có nguyên nhân.
Phu nhân Vương thị nói:
- Duyên cớ gì vậy? Ngươi thong thả nói cho ta nghe.
- Dạo ấy ông công không thành danh toại. - Xuân Anh nói. - ông rất phiền
não, con không biết khu xử, bởi thế ông đã nổi giận. Từ nhỏ con đã chịu ơn
ông bà nuôi dưỡng, há đâu lại oán giận ông bà. Không ngờ hôm ấy Chu
Bạch Quỷ tới chơi, lúc ấy ông gọi con bưng trà ra, Bạch Nhật Quỷ hỏi:
"Sao mày lại khóc đỏ cả mắt lên thế?". Lúc ấy lẽ ra con không nên nói:
"Tướng công không đỗ, mấy hôm nay cứ chửi con thậm tệ". Bạch Nhật
Quỷ nói: "Thế thì tao thương cho mày quá, mày còn có cha mẹ không? Sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.