ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1309

Nói xong người ấy nhẹ nhàng xuống lầu. Lúc ấy Đại Lai đang định chối từ,
chưa kịp nói thì người ấy đã xuống từng dưới, đưa một gói to cho chủ quán,
nói:
- Đây là tiền uống rượu, trên gác đang còn một vị tướng công đang uống,
tôi trả cả vào đấy. Hãy cầm lấy, tôi sẽ tính toán sau.
Thời Đại Lai xuống lầu đuổi theo thì người ấy đã đi tới đường, đi qua mấy
nhà rồi. Thời Đại Lai gọi toáng lên:
- Hãy đứng lại đã. Xin ông cho biết quý danh.
Người ấy vừa đi vừa đáp lại:
- Biệt hiệu của ta là Phong Nhiễm Tử.
Vừa nghe hết câu thì không thấy người ấy đâu nữa. Thời Đại Lai quay lại
tửu lâu, thấy rượu và thức ăn vẫn còn bày trên bàn, anh vừa ăn vừa ngẫm
nghĩ: "Thiên hạ sao có những người lạ lùng như thế, đến ngay cả hai chữ
cảm ơn cũng không nhận, cứ vội vàng đi như bay. Lẽ nào đây là giấc mơ?
Không gói đồ vẫn đang nằm trên bàn, gõ vào kêu keng keng, ta nghĩ trên
đời này còn có nhiều hiệp sĩ cao thượng, phần đông là những người như thế
này. Đáng tiếc là người ấy đi quá vội không được chuyện trò lâu. Anh ăn
hết những thức ăn trên bàn, rồi cầm lấy gói xuống lầu. Đúng là:
Có duyên nghìn dặm mà cũng gặp,
Ai ngờ năm ấyvận chửa thông.
Hôm nay gặp bác phải say khướt,
Đừng theo chim nội chửi gió xuân.
Lại nói, vợ Thời Đại Lai ở nhà, bóp bụng chờ đợi, song chẳng thấy bóng
dáng chồng về. Mãi tới chiều Thời Đại Lai mới mở cửa bước vào, mặt đỏ
phừng phừng, tươi cười hớn hở
Vạn thị hỏi:
- Anh vay được bao nhiêu?
- Chẳng vay được một hào nào.
- Không vay được thì sao mãi đến tối mới về, lại ăn no uống say như vậy?
Thời Đại Lai vứt cái gói xuống bàn, nói:
- Em nhịn đói đến tận bây giờ, anh cũng rất thương em, anh đưa cái này
cho em xem đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.