ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1327

Là hiểm họa của người
Phép nước sâu như biển,
Lòng người hiểm độc thay.

Lữ Du Chi vẫn không buông tha, hắn mua ít rượu và thức nhắm giả vờ vào
nhà giam thăm Thời Đại Lai. Hắn nói:
- Thấy anh khổ như thế thật đau lòng, tôi mua chút rượu và thức nhắm tới
thăm anh.
- Xin cám ơn anh. - Thời Đại Lai nói.
Lữ Du Chi rót cho Đại Lai mấy chén nói:
- Anh có nghe hôm qua quan phủ nói thế nào không? Rõ ràng là muốn hại
anh. Nếu anh chịu bỏ ra mấy lạng tôi sẽ tìm cách cứu anh, sớm muộn rồi
cũng sẽ được tha.
- Đã đến nước này, - Thời Đại Lai nói, - lẽ nào tôi còn giấu anh. Tôi cũng
đành liều thôi.
Thời Đại Lai nói lảng ra. Du Chi giả vờ rót vài chén rượu nữa rồi đi ra. Hắn
về nói với Vạn thị:
- Tôi vừa mua rượu và thức nhắm đến nhà giam thăm anh ấy, anh ấy không
sao chịu nổi đòn và bảo tôi về nói với chị bằng mọi cách lo lấy ít bạc, nhờ
tôi đưa đút lót cho phủ quan để cứu anh ấy khỏi chết.
- Còn đâu ra nữa. Chỉ có gói bạc ấy tôi đã đưa cho anh hết cả rồi. Trong nhà
hiện chẳng còn một đồng mộtchữ nào. Chồng tôi có chết cũng không cứu
được nữa.
Nói xong chị kêu gào thảm thiết. Lữ Du Chi thấy hai bên nói khớp nhau,
biết không còn gì nữa. Hắn nói:
- Ấy là vì tôi thấy anh ấy không có ai nên tôi mới giúp thôi chứ trách tôi
làm sao được.
Lúc ấy nghe thấy ngoài đường có tiếng người nói ầm ĩ:
- Án viện đến rồi.
Lữ Du Chi nói:
- Án viện đã xuống ngựa, tôi có đơn phải đưa ra đệ trình cho ngài không
ngài đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.