ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1328

Vạn thị nghĩ: "Bạc không có, lẽ nào cứ ngồi đây mà nhìn chồng chết. Vừa
rồi nghe nói án viện tới, ta cũng viết một lá đơn để kêu oan cho chồng, biết
đâu lại gặp may. Rồi chị lập tức nhờ người viết đơn, đến cửa nha môn. Lúc
ấy người đưa đơn rất đông, Vạn thị khóc lóc thảm thiết. Án viện gọi chị
đưa đơn để ngài xem. Ngài nổi giận nói:
- Cướp phá ngục bỏ chạy là trọng tội, còn oan nỗi gì?
Nói xong ông vút lá đơn đi, quát:
- Đánh chết nó cho ta.
Thuộc hạ kẻ kẻo người đẩy, đuổi Vạn thị đi. Vạn thị nói:
- Tôi vốn kêu oan, lại chịu nhục, tôi còn sống làm gì nữa.
Chị gắng gượng về nhà, vừa đi vừa khóc. Phàm là đàn bà khóc họ thường
hay kể lể đầu cua tai nheo. Vạn thị vẫn lải nhải kể lể. "Chỉ mong anh dạy
học để nuôi gia đình, song lại đi vào chỗ chết. Giá anh không về nhà cũng
được, đằng này về nhà lại chui vào bẫy". Chị vừa khóc vừa đi qua một tiệm
rượu, đi được mấy bước thì nghe thấy đằng sau có người gọi:
- Chị ơi! Chị hãy dừng lại. Tôi có câu chuyện muốn nói với chị.
Vạn thị quay đầu lại thì thấy một người đàn ông lực lưỡng, râu dài, bước
tới hỏi:
- Chị là thân quyến của ai? Vì sao mà khóc thảm thiết như thế?
Vạn thị nói:
- Chồng thiếp họ Thời, bị oan. Án viện tới, thiếp đưa đơn kêu oan, không
ngờ ngài không xét đến nối oan của chồng thiếp mà còn đánh thiếp đuổi đi,
thiếp thấy chẳng còn cách nào khác nên thiếp khóc.
Người ấy nói:
- Vậy tờ đơn ấy chị có có cần không?
- Coi như tờ giấy vứt đi thì còn cần làm gì?
- Chị không cần tới thì hãy đưa tôi xem xem thế nào.
Vạn thị đưa lá đơn cho người ấy rồi cứ thế khóc ra về.
Hai hôm sau, án viện gởi một tờ văn thư tới Hình sảnh Nam Xương. Quan
hình sảnh mở ra thì đó là lá đơn như sau:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.