ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1330

Chị dìu chồng vào nhà đóng cửa lại. Thời Đại Lai nói:
- Thật là một việc kỳ lạ. Ta nghĩ rằng chỉ trong vài ba ngày là ta sẽ bị hành
hạ đến chết, ngờ đâu Hình sảnh điều ta ra khỏi ngục nói là án viện thả ra.
Em hãy thắp hương lạy tạ tổ tông, cầu chúc cho án viện.
Quả nhiên Vạn thị chắp tay vái lạy, miệng lẩm bẩm cầu khẩn:
- Nhờ được trời đất tổ tông thương tình, cầu mong cho phủ quan sáng suốt,
được trời đất phù hộ cho muôn đời con cháu, đời đời công hầu vinh hoa
phú quý.
Cúng xong lại cúi đầu lạy mấy lạy.
Đúng là:

Một nén hương thơm dáng kính cẩn,
Trời cao im lặng chẳng nói năng,
Hóa phép thần thông ai thế nhỉ,
Cứu vớt người đời thoát hiểm nguy.

Vạn thị nói:
- Hôm kia em tới dâng đơn kêu oan, án viện đánh em đuổi đi. Sao hôm nay
bỗng nhiên lại gia ân?
- Đi kêu oan không dùng tiền ư?
- Làm gì có tiền, gói bạc anh mang về đều đưa hết cho Lữ Du Chi mang đi
rồi, sau đó hắn lại đến lừa mấy lần nữa nhưng em bảo hết sạch rồi.
- Thôi nói làm gì đến gã họ Lữ nữa, hóa ra việc này đều do hắn mà ra. Nhờ
trời mà thoát khỏi tù ngục, dù cho có nghèo túng một chút còn hơn ngồi
trong ngục mà chịu hành hạ. Nếu không gặp được án viện sáng suốt thanh
liêm thì e rằng anh sẽ bị tù mọt gông.
Một lát sau trời tối mịt mùng, lại nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Thời Đại
Lai sợ quá sững sờ nghĩ: "Nhất thiết không thể tùy tiện mở cửa được, lần
trước đang đêm mở cửa mà chuốc lấy đại họa, hôm nay lại sợ sẽ xảy ra như
thế". Vạn thị không dám lên tiếng, ngươi bên ngoài gõ cửa gấp gáp, nói:
- Vẫn không mở cửa ư? Ta là Phong.
- Có lẽ là Phong Nhiễm Tử tới, - Thời Đại Lai nói, - hãy mở ra đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.