ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1350

Hoàng Hiệp nói:
- Sống chết tuy là dân đen, song sự oan uổng lại can hệ đến phép nước,
phạm nhân cũng biết được điều đó.
Thời Đại Lai cho gọi ngay một người gác ngục, bắt anh ta bảo lãnh. Người
gác ngục nói:
- Đây là tên trọng phạm, một mình con khó mà đảm đương hai việc. Quả
thực con không dám.
Thời Đại Lai quát lên.
- Còn có ta ở đây, ngươi sợ cái gì? Hãy mau mau đưa ông ấy bảo lãnh.
Bất đắc dĩ người gác ngục phải đưa Hoàng Hiệp về. Thời Đại Lai dặn
thêm:
- Người này mà trốn mất thì có liên quan đến bản thân anh đấy.
Người gác ngục cứ luôn mồm kêu khổ, đành phải đưa Hoàng Hiệp về nhà
mà lòng không vui. Hoàng Hiệp nói:
- Tôi hiểu ý anh rồi, Hoàng Hiệp này là một người đầu đội trời chân đạp đất
lẽ nào lại bỏ trốn để làm liên lụy đến anh. Hơn nữa tôi đã đợi ơn ngài Cao
thì liên lụy đến anh là liên lụy đến ngài Cao. Thôi anh hãy giúp tôi đi mua
ít rượu và thức nhắm mang về đây tôi với anh uống một bữa thoả thuê. Từ
nay trở đi chúng ta là bạn với nhau có được không?
Hoàng Hiệp lấy ra một thỏi bạc, mà cũng chẳng thèm cân là bao nhiêu đưa
cho người gác ngục, người gác ngục mới an tâm ra đi. Anh mua về một hũ
rượu, một mâm bánh màn thầu và bánh cuốn, một đùi cừu, một thủ lợn,
một con ngỗng béo. Hoàng Hiệp bảo anh làm thức nhắm cùng nhau uống
rượu. Loáng một cái mâm rượu được dọn ra, hai người đóng cửa lên nhà,
sắp sửa uống rượu thì chợt nghe có tiếng gọi cửa. Người coi tù hoảng hốt
hỏi:
- Ai đấy?
- Tôi là người do ngài Cao ở bộ Hình sai tới, đòi Hoàng Hiệp, người mới
được tha khỏi nhà giam. Ngài còn dặn là phải trả lời ngay. - Ngươi đứng
ngoài nói.
- Tôi đã biết trước là việc này không được rồi, - người gác ngục nói, - bây
giờ lại đến gọi anh. Nếu không phải ông lớn lật lại bản án thì chiếu chỉ gửi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.