ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 1381

ngủ.

Một lát sau gần tới canh năm, cửa sau lại có tiếng ho. Thục Nương biết
chắc lần này là ai rồi, vội vàng xách bao ra cổng sau, đúng là Dư Lâm. Hai
người hết sức vui mừng, không nói không rằng mỗi người vác một bao rồi
đi thẳng ra cửa phía đông thành. Có bài thơ tiếc cho việc này:

Hẹn ước xưa kia đâu dám quên
Đêm ngày vẫn mơ tưởng chàng Thang.
Thương thay nhẹ dạ theo kế xấu.
Đào Tiềm mà cứ tưởng Nguyễn Lang.

Tiền tú tài ngủ tới sáng hôm sau, tuy tỉnh rượu song vẫn không dậy, cứ luôn
mồm gọi mang trà tới, nhưng gọi mãi mà chẳng thấy. Tiền tú tài dậy tìm
khắp mọi nơi không thấy bóng dáng vợ đâu. Anh ra cửa sau thì thấy cửa
mở toang, chiếc đèn vất lỏng chỏng dưới đất, mới biết được vợ mình đã cao
chạy xa bay mất rồi. Tiền tú tài tri hô những người hàng xóm tới. Nghe tú
tài nói người vợ mới cưới của mình đã bỏ đi, những người ấy thấy đó là
chuyện lạ, tìm hỏi nguyên do.

Tiền Nham nói:
- Tối qua tôi uống rượu say, trở về vấp ngã ở cửa sau, cô ấy vẫn ra mở cửa
dìu tôi đi ngủ. Không biết cô ấy đi lúc nào?
Một người láng giềng nói:
- Ông Tiền, ông ngã ở bên ngoài có gõ cửa không?
- Không! - Tiền Nham nói.
- Không gõ cửa sau chị ấy lại biết mà ra mở cửa. - Người ấy nói. - Vậy thì
nhất định họ đã hẹn nhau từ trước, cho nên mới để tâm tới, chắc chị ấy đã
bỏ đi từ lúc đó.
- Ông Tiền, vậy thì hoàn toàn là do ông rồi. - Một người khác nói. - Vợ
chồng lấy nhau là một việc quan trọng, vả lại đã bỏ nhà đến với ông thì ít ra
ông phải ở với chị ấy hàng tháng trời ấy chứ, Đằng này không ai như ông,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.