ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 266

Lý Chân viết hai bài thơ này ra giấy, ngâm nga mấy lần rồi gấp vào một
cuốn sách để ở đầu bàn.

Nào ngờ bạn học cùng trường là Mễ Gia Thạch - một kẻ tiểu nhân gian
manh, mặt mũi xấu xa nói năng vô vị. Lý Chân rất ghét. Mễ Gia Thạch
thường hay đến nhà, nhưng Lý Chân không hề bắt chuyện. Thấy Lý Chân
tỏ ra lãnh đạm, Mễ Gia Thạch rất căm tức. Một hôm Mễ Gia Thạch cũng
với Lý Chân ăn cỗ nhà bạn, khi đã ngấm hơi men, họ cùng nhau vui đùa.
Lý Chân dùng họ tên Mễ Gia Thạch ra để xướng họa, rồi đọc ngay một bài
đùa rằng:

Trời đất sinh ra do một hòn(1)
Tháng năm gió thổi chẳng hao mòn
Gõ đầu mới thấy đá ngu ngốc
Tiếc rằng không được gặp Sinh Công.
(1) Thạch có nghĩa là đá (ND).

Nghe đọc thơ xong, bạn bè cười rộ lên. Mễ Gia Thạch biết Lý Chân cười
mình là đứa ngu ngốc, hơn nữa lại chê hắn trước mặt mọi người, nên vô
cùng căm giận. Bề ngoài hắn vờ coi như không, cũng cười theo, song lửa
giận sục sôi đang tìm cách báo thù cho hả giận.

Một hôm, nhân lúc Lý Chân vắng nhà, Mễ Gia Thạch lẻn vào thư phòng,
lật tập sách trên bàn, hắn vớ được hai bài thơ Ai Nam nhân Điệu Nam
sự.
Mễ Gia Thạch bỗng nẩy ra một kế ác độc, hắn nghĩ: "Hai bài thơ này là
tội trạng của Lý Chân, báo lên quan cũng đủ để rửa hận", rồi giấu hai bài
thơ vào tay áo. Về nhà Mễ Gia Thạch viết một tờ trình nói rằng: "Lý Chân
lén lút làm thơ chống lại triều đình, lòng dạ hắn thật khôn lường”, rồi mang
tờ trình cùng hai bài thơ tới Trấn thủ Đô đốc Y Đại Kiên tố cáo. Mễ Gia
Thạch là kẻ luồn lọt nên Y Đại Kiên cũng quen biết. Đại Kiên là người
tham lam và độc ác, thấy đơn tố cáo và kèm theo hai bài thơ của Lý Chân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.