ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 293

- Ta là cha mẹ của ngươi. Được Thượng đế rủ lòng thương, vì một người là
văn nhân bị tai họa, một người vì tiết nghĩa mà quyên sinh, cho ta thoát
khỏi kiếp ma quỷ mà được làm thần. Không những được ơn vua, mà còn
được Thượng đế yêu mến. Con không phải buồn phiền thương xót cha mẹ
nữa.
Sinh Ca tỉnh dậy, nhớ lại hình ảnh cha mẹ, vẽ ra hai bức chân dung, gọi
Vương Bảo tới xem. Vương Bảo vô cùng kinh ngạc nói:
- Rất giống ông bà chủ lúc sinh thời.
Sinh Ca vô cùng sung sướng, đưa vào miếu thờ. Đúng là:

Trung, trinh trời đất biết.
Nhân, hiếu quỷ thần hay.

Vương Bảo làm quan được ba năm, rồi xin từ chức, đi tìm Bích Hà Chân
Nhân vào núi tu luyện. Đến từ biệt vợ chồng Sinh Ca, mang theo hộp đựng
hạt ngân mẫu linh đan, nhẹ nhàng phơi phới ra đi. Sinh Ca luôn luôn nhớ
tới lòng trung thành của ông, vẽ một bút chân dung của ông đặt bên cạnh
Lý Chân, hằng năm thờ cúng. Lại vẽ bức chân dung Bích Hà Chân Nhân,
đặt thờ ông tại am cỏ xưa kia, và cùng thờ Vương Bảo tại đó. Về sau Hoa
Hắc đi sứ trên biển, thấy Vương Bảo người hồng hào tóc trắng xóa, nhẹ
nhàng bay lướt trên mặt nước. Khi trở về, kể lại với Sinh Ca. Sinh Ca biết
ông đã thành tiên. Nhan Quyền ra vào cung, người ta đều gọi ông là thái
giám Râu, và ông được vua sủng ái, thọ tới chín mươi bảy tuổi mới qua
đời. Dã Nương mặc áo xô tang ông, đặt bức chân dung lên bàn thờ. Đây là
việc báo đền hai người trung nghĩa. Các bạn thân mến, nếu người ta có lòng
trung thành, có nghĩa khí, thì trời sẽ phù hộ, thần sẽ giúp đỡ. Hãy xem nô
bộc, hoạn quan còn như thế, huống hồ những sĩ đại phu. Kinh Dịch viết:
"Tận trung với vua, không phải vì bản thân mình".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.