ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 31

nhiều tác giả

Đoán Án Kỳ Quan

Phạm Tú Châu - Nguyễn Văn Thiệu (Dịch và biên soạn)

Chương 2 (A)

Sa Nhĩ Trừng Vô Cớ Giết Người

Sương Tam Bát Quên Mình Vì Nghĩa

Mười năm mài lưỡi kiếm,
Kiếm sắc chưa dám thử.
Hôm nay hiến dâng ngài,
Diệt trừ bọn hung dữ.


Thật nực cười, con người ngày nay, cứ động một tí là nổi ùng lên như gió
cuốn. Mượn tiếng công phẫn để gây ra biết bao tai họa. Lớn thì làm lung
lay triều đình, bé thì làm nghiêng ngả xóm thôn. Sự công phẫn sao có thể
đùa giỡn được. Ta cho rằng phẫn nộ mà không công bằng chỉ là dựa vào
sức mạnh; công bằng mà không phẫn nộ thì có khác gì lũ đàn bà son phấn.
Nếu như công phẫn chân chính, thì sẽ được nêu tên trong sử sách, đời đời
ghi nhớ.

Khi biết người đời kiêu căng rởm,
Một khi gặp sự, gió nổi lên.
Hãy nhớ cho rằng, thân đáng quý,
Dạ sắt gan vàng tiếng ngàn thu.

Điều mà thiên hạ xưa nay vô cùng căm giận là bọn tiểu nhân thi hành công
vụ, cậy quyền thế, tác oai tác quái, cho ai sống được sống, bắt ai chết phải
chết. Quả là gần lửa rát mặt. Luôn luôn có một bọn nịnh hót, bợ đỡ, đó
chính là cáo mượn oai hùm. Bọn tiểu nhân này sát khí đằng đằng, không
sao ngăn nổi, nếu là người chân chính thì phải thận trọng, giữ mình trong
sạch, làm theo đạo lí. Tôi cũng không hùa theo thói đời, cũng không bới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.