ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 317

- Ông nói thật sao? - Cụ già nói. - Đây quả là một việc phúc đức.
- Cháu nhờ cụ nói giúp cho. - Diễn Tộ nói.
Cụ già chống gậy bước vào, gọi ông họ Hầu ra nói ý định của Diễn Tộ.
Người ấy nói:
- Đứa trẻ này không chịu học, tôi giữ lại cũng chẳng ích gì. Song tôi cũng
đã nuôi không bốn năm tháng rồi.
- Điều đó không ngại, - Diễn Tộ nói, - tôi sẽ trả tiền công ông đã nuôi nó.
Nói xong, Diễn Tộ lấy ra ba lạng bạc đưa cho người ấy. Người ấy hớn hở
dẫn đứa bé ra, giao cho Diễn Tộ dẫn đi. Diễn Tộ lại tạ ơn cụ già mấy đồng
bạc, sau đó bảo Lai Ninh dẫn đứa trẻ về nhà trọ tắm giặt chải đầu. Nhìn kĩ
khuôn mặt nó thì hao hao giống Hoàn Lang. Hỏi tuổi thì nó bảo tên tám,
tính ra đúng bằng tuổi Hoàn Lang. Diễn Tộ rất ngạc nhiên, hỏi kĩ cha mẹ đẻ
nó là ai. Đứa trẻ nói:
- Cháu còn nhỏ đã phải xa cha mẹ, không nhớ được. Chỉ nghe người ta nói,
lúc ba tuổi bị người ở thành Quy Đức bắt trộm.
Thấy thế Diễn Từ càng kinh ngạc, bèn vạch chân trái đứa bé lên xem, thì
thấy có hai ngón chân liền nhau, bất giác vừa kinh ngạc, vừa vui mừng ôm
đứa bé vào lòng khóc:
- Con là Hoàn Lang, do chính ta đẻ ra, con có nhận được cha đẻ của con
không?

Thế rồi Diễn Tộ kể cho nó nghe tất cả mọi chuyện. Lúc ấy Hoàn Lang mới
biết Diễn Tộ là cha mình. Đúng là:

Trải qua thất lạc buồn vô hạn
Nay được đoàn viên sướng bội phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.