ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 334

- Thiếp nghĩ đến chàng là tính việc trăm năm, đâu phải vì một tối. Nếu
chàng quả thật thương thiếp, nên mau chóng nhờ người làm mối. Còn như
chỉ đến gặp riêng với nhau, thiếp không dám vâng mệnh.

Túc tạm nghe theo nhưng vật nài được nắm cổ tay một cái làm tin. Yên Chi
không nỡ cự tuyệt quá căng, gượng dậy mở cửa. Túc ập vào, ôm choàng
ngay lấy cầu hoan. Yên Chi không còn sức chống đỡ, ngã lăn ra đất, hơi
thở đứt quãng.

Túc sợ bại lộ việc giả mạo, không dám cưỡng ép nữa, chỉ xin hẹn lần gặp
mặt sau. Nàng hẹn đến ngày rước dâu, Túc cho là lâu quá, lại nài nỉ. Yên
Chi không chịu nổi quấy nhiễu, hẹn đến khi khỏi ốm. Túc xin một vật làm
tin, nàng không cho, hắn liền nắm lấy chân tháo chiếc giày thêu rồi mới
chịu đi. Nàng gọi lại bảo:
- Thân này đã ước hẹn với chàng, còn tiếc chi nữa. Chỉ sợ vẽ hổ thành chó
(1) chuốc lấy chê bai. Nay vật mọn đã vào tay chàng, liệu chừng cũng
chẳng đòi lại được. Nếu chàng phụ thiếp, chỉ có một chết mà thôi.
(1) Vẽ hổ thành chó: ý nói sợ làm hỏng việc (ND).

Túc trở ra, lại đến ngủ ở nhà Vương thị. Khi đã đi nằm vẫn không quên
chiếc giày, ngầm nắn tay áo thì không còn ở đấy nữa. Vội vàng châm cái
đèn có chụp, rũ áo tìm mò, Vương thị gạn hỏi, Túc không đáp, lại ngờ mụ
giấu đi. Vương thị cố ý cười cợt để Túc thêm ngờ. Hắn không giấu nổi,
phải nói thật. Nói xong, cầm đèn soi khắp ngoài cửa, vẫn không thấy, đành
phiền muộn trở về nằm, lại thầm lấy làm may đêm khuya không có ai, nếu
có đánh rơi hẳn còn ở trên đường. Sáng sớm Túc trở dậy đi tìm, vẫn không
thấy.

Trước đó, trong ngõ có tên Mao Đại vốn là một kẻ lêu lổng, không có hộ
khẩu, có lần đã ghẹo Vương thị mà không được. Biết Túc thân với mụ, hắn
nghĩ phải rình chộp lấy để rồi bức bách mụ. Đêm ấy, hắn đi qua cổng nhà
mụ, đẩy thử thấy cổng chưa cài bèn lẻn vào. Vừa đến ngoài cửa sổ, giẫm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.