ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 333

Yên Chi im lặng, Vương thị cười rồi ra về. Đợi mấy hôm không thấy có tin
gì, Yên Chi ngờ Vương thị chưa rảnh việc đi ngay được, lại ngờ con cái
nhà quan không bằng lòng hạ cố, buồn bã bâng khuâng, nghĩ ngợi khổ sở,
dần dần bỏ cả ăn uống rồi đâm ốm nặng. Vương thị vừa lúc ấy sang thăm,
gạn hỏi vì sao mà ốm. Yên Chi đáp:
- Em cũng chẳng biết. Chỉ có điều hôm ấy sau lúc chị ra về em thấy người
bồn chồn khó chịu, bây giờ chỉ là mượn hơi nấn ná, sống được một sớm
một chiều mà thôi.
Vương thị hỏi nhỏ:
- Nhà tôi đi buôn chưa về nên không có ai đánh tiếng với chàng họ Ngạc.
Quý thể bất an, chẳng phải vì việc đó chăng?
Yên Chi đỏ mặt hồi lâu. Vương thị đùa rằng:
- Nếu quả vậy, mà bệnh đến thế này thì còn e dè gì nữa? Tôi tính cứ bảo
cậu ta đêm nay đến đây họp mặt, chẳng lẽ cậu ta lại không ưng?
Yên Chi thở dài:
- Việc đã đến nước này, cũng không thể thôi được nữa. Nếu cậu ấy chẳng
hiềm nghèo hèn, nên nhờ ngay người làm mối đến, bệnh sẽ khỏi liền. Còn
như hẹn hò riêng với nhau thì dứt khoát không thể được.

Vương thị gật đầu ra về. Mụ Vương này hồi nhỏ đã tư thông với anh chàng
hàng xóm là Túc Giới. Khi đã lấy chồng, Túc vẫn rình lúc người chồng
vắng nhà là tìm đến với người tình cũ. Đêm ấy Túc vừa đến, Vương thị
thuật lại lời lẽ của Yên Chi để cười với nhau, lại đùa bảo Túc đến nói với
Ngạc Sinh. Từ lâu Túc đã biết Yên Chi đẹp, nghe chuyện mừng thầm, lấy
làm may có thể thừa cơ kiếm chác. Túc đã toan bàn với Vương thị, lại sợ
mụ ghen, bèn giả vờ vô tâm, hỏi han cửa ngõ phòng the nhà Yên Chi thật
kỹ. Đêm hôm sau, Túc trèo tường vào đi thẳng đến phòng Yên Chi, lấy
ngón tay gõ vào cửa sổ. Trong phòng hỏi vọng ra:
- Ai đấy?
Túc đáp:
- Ngạc sinh đây.
Yên Chi nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.