ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 340

nhiều tác giả

Đoán Án Kỳ Quan

Phạm Tú Châu - Nguyễn Văn Thiệu (Dịch và biên soạn)

Chương 21

Bản Di Chúc Đầy Trí Thông Minh

Nghèo khó, hơn thua phận tại trời,
Ranh ma hết cách cũng công toi,
Tham lam, voi nọ rắn đòi nuốt,
Rốt cuộc ve kia bọ ngựa xơi.

Chuyện kể rằng xưa có một ông nhà giàu họ Trương, góa vợ, không có con
trai, chỉ có một con gái đã có chồng, chồng ở rể nhà vợ. Ông Trương đã
ngoài tuổi cổ lai hy, vì vậy giao hết ruộng vườn của cải cho chàng rể và ăn
chung với các con, nhờ chúng phụng dưỡng, coi đó là kế an hưởng đến hết
đời. Con gái, con rể ông chỉ giả bộ vâng lời phụng dưỡng khiến ông già
không tính đến chuyện sinh con trai nữa. Không ngờ chúng dần dần xao
lãng, lười nhác khiến ông chịu không nổi. Rồi một hôm, ông già đang đứng
chơi ngoài cửa, thấy thằng cháu ngoại đi ra tìm "ông" vào ăn cơm. Ông già
Trương hỏi cháu:
- Cháu tìm ông vào ăn cơm đấy à?
Thằng cháu ngoại đáp:
- Cháu tìm ông của cháu cơ, không phải ông đâu!

Ông già Trương nghe cháu nói thế thì buồn lắm, nghĩ thầm: "Con gái đẻ ra
đã là con nhà người ta, câu này thật không sai. Ta tuy đã già song tinh lực
chưa suy, sao không kiếm lấy một người vợ kế, may ra sinh được con trai
để nhà họ Trương cũng có người hương khói?". Nghĩ thế liền mang số tiền
dành riêng nhờ bà mối làm mai cho ông lấy con gái nhà họ Lỗ. Cưới được
ít lâu quả nhiên người vợ có thai, gần năm sau thì sinh con trai. Ông già
mừng mừng khôn xiết, bạn bè quen thuộc đều đến chúc mừng, chỉ riêng
con gái và con rể ông già là ngầm bực bội. Ông Trương đặt tên con trai là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.