trong phòng, ngoài ra không có chứng cớ gì khác.
Quan huyện Trịnh Bản Kiều càng nghĩ càng thấy vụ này khó hiểu nên
quyết định tra lại vụ án. Ông cho gọi Vương Sinh trong nhà ngục tử tù ra
tra hỏi. Khi ngục tốt đưa Vương Sinh đến, Trịnh Bản Kiều thấy thư sinh
này mặt mũi hiền lành, nho nhã đoan trang, không hề có chút gì giống với
bọn giết người, đốt nhà cả. Ông liền hỏi:
- Nhà ngươi làm sao lại giết chết vợ mới cưới? Giết như thế nào?
Chàng kia chỉ cúi đầu sụt sùi mà không trả lời, bởi chàng đã cung khai như
trong hồ sơ, nay sợ nói khác đi sẽ bị roi hèo đánh đập chịu không nổi.
Trịnh Bản Kiều hiểu rõ cách thức xét hỏi rồi kết án ở nha môn là nếu ai bị
bắt mà không chịu cung khai thì sẽ bị đánh rất dữ, bởi vậy nhiều người đã
phải khai bừa. Vương Sinh này hẳn cũng bị đánh đau nên đã khai bừa, cho
nên ông ôn tồn bảo:
- Nhà ngươi có oan khuất gì cứ nói ra, kể lại từ đầu cho rõ bản quan sẽ
phân xử. Nếu có gì khác với lần khai trước cũng không ngại.
Nghe quan nói thế, Vương Sinh vẫn còn bán tín bán nghi, chưa dám hé
răng. Một viên lại già đứng gần đấy bảo chàng:
- Đại quan đã nói sẽ xử công minh cho anh, sao anh còn không nói? Quan
lớn mới đến nhận chức, là vị quan liêm chính công minh...
Nghe nói vậy, Vương Sinh nghĩ việc đã đến lúc này, có chết thì cũng sắp bị
chết, thôi thì cứ khai thật, biết đâu được giải oan, bèn cung khai:
- Bẩm quan lớn, tiểu sinh lấy vợ họ Lý là một tài nữ dòng dõi thư hương.
Vợ con từ nhỏ đã học thi thư, xuất khẩu thành chương. Ngày cưới của
chúng con, đêm ấy khi đám khách trêu chọc cô dâu mới cưới đã về hết, con
trở lại phòng thì cửa đã đóng, vợ con ra một câu đối, nếu đối được thì nàng
mở cửa, nếu không đối được thì ngủ ngoài cửa. Con bảo "Được!", vợ con
liền ra vế đối:
Hảo, hảo, hảo, duyệt tận thế văn chương tri điệu