ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 42

không muốn cho ở, bèn đọc cho anh nghe tờ trát của quan trên ra lệnh
không cho phép chùa chiền chứa chấp người lạ mặt khả nghi. Song lại ngại
Thái Bình Tuyền là thí chủ của bản tự, hơn nữa anh lại nói rằng anh không
ở lâu, nên đành miễn cưỡng nhận lời.

Hằng năm vào ngày mười bốn tháng hai là ngày sinh nhật Thành Hoàng
huyện Đức Thanh. Các làng thu tiền gạo, hoặc để cúng Phật hoặc diễn kịch
góp vui. Vùng Hạ Chung Minh có mười hai đội kịch, đều diễn tại sân khấu
trước miếu thổ thần, cao không đầy bốn thước. Khu đất trống xung quanh
miếu đều dựng lều quán, hoặc đặt ghế, trải chiếu cho khách tới xem,
thưởng trà uống rượu. Nhĩ Trừng nghỉ trong chùa, sáng dậy vội vàng đến
nhà họ Thái xin thư, thấy mọi người đang dọn dẹp, biết đây là tục lệ làng
quê.

Tới nhà họ Thái, vẫn thấy bà lão hôm qua bước ra chào, nói:
- Đêm qua quan lớn về, đã đọc thư. Song thóc lúa trong huyện hẹn đến
ngày mười lăm mới chuyển xuống thuyền. Việc nói trong thư của tướng
công đến ngày hai mươi ngài mới làm được. Xin tướng công hãy lưu lại
đây. Còn đây là lá thư của ngài Thái Bình Tuyền gửi cho ông.
Trong thư viết:

Kính gửi ông Nhĩ Trừng,
Hai đôi giày tôi đã nhận đủ, nếu có loại to mua thêm một đôi, tôi sẽ gửi
tiền trả ông chu tất, xin báo để ông biết. Cảm
ơn ông.
(Không đề tên)

Xem xong thư, Nhĩ Trừng rất buồn cười. Việc chính khôngthấy ông ta nhắc
tới, chỉ viết mua thêm một đôi giày. Các bạnạ, ở nông thôn thật hiếm có
người tài. Người đọc thông viết thạo như ông Thái có là bao. Trong thư Kỳ
Tu gửi cho ông, nói Sa Nhĩ Trừng tới Hồ mua sắm hàng, không biết vì cớ
gì ông không nhắc tới chuyện ấy, chỉ viết lèo tèo có mấy chữ, ngay cả tên
mình cũng quên không ghi. Hơn nữa người nhà thấy thế cũng không hỏi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.