ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 41

dấp cổ xưa. Anh chợt thấy một ngôi chùa nhỏ, trên đề bốn chữ “Bạn nhược
thượng nhân!",
xung quanh thanh u tĩnh mịch. Nhĩ Trừng đừng lại nghỉ
chân, một vị sư gầy đét xanh xao bước ra. Nhĩ Trừng hỏi:
- Thưa thầy, thầy có biết đường về nhà ngài Thái Bình Tuyền không?
- Biết, - sư cụ nói, - thí chủ của bản tự hằng năm thường tới Nam Kinh, trú
tại Cảng Tây, bảo rằng sau khi lễ Phật xong cũng tới đó.
Nghe thấy vậy, Nhĩ Trừng bèn gửi tạm hành lí tại chùa, chỉ lấy ra một
phong thư và hai đôi giày, đi tìm lão Thái.
Sa Nhĩ trừng quả là một gã hồ đồ. Anh ta để hết hành lí và tiền bạc tại chùa,
rồi một mình ra đi. Cũng may anh ăn mặc xuề xoà nên chẳng ai để ý. Chỉ
thấy anh:

Khăn thì đen nhẻm, áo nát như dua,
Tất xỏ tả tơi
Giày đi há mõm,
Râu vểnh vàng khè, tâm sự trong lòng chất chứa
Giương đôi mắt trắng, cô đơn cất bước mặc ai.

Thấy anh lấy ra hai đôi giày sản vật địa phương đến tặng chủ nhà, vị sư già
đoán rằng đây là một thầy đồ. Sa Nhĩ Trừng hỏi thăm đến nhà họ Thái,
mang thư và giày đến. Một lúc lâu thấy một bà già đi ra nói:
- Ông là người từ chỗ Tưởng tướng công đến, xin mời ông ở lại xơi bữa
cơmthường, ông hãy đưa hành lí vào đây.
- Ngài Bình Tuyền có nhà không?
- Mùa đông năm ngoái, - bà lão nói, - Tưởng tướng công gửi thư mời, đến
mười tám tháng giêng này sẽ đi, hôm nay, ngài đến dinh quan huyện họ Lí
thúc thuế, ngày mai mới về.
- Nếu thế thì ngày mai tôi sẽ lại. - Nhĩ Trừng nói.
- Anh trở lại chùa, thấy vị sư già ra chào, anh nói rõ họ tên. Nhĩ Trừng
nghĩ: “Mình lạ lẫm, không quen đường, trời lại sắp tối đành phải nghỉ tạm
ở đây". Rồi anh nói với vị sư già xin ở nhờ. Vị sư già tuy sống ở thôn quê,
song vẫn có thói khinh người. Thấy Sa Nhĩ Trừng sống có vẻ bừa bãi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.