ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 494

không?
Nghe thấy có rượu uống, Uông Khách gật đầu lia lịa, nói:
- Chưa biết chừng ta chỉ phải đi một lần này thôi.
- Lần kiện này, - Hồ Nham ghé vào tai vợ Uông khẽ nói, không thể tiếc tiền
được đâu.
- Tiền của tôi, - vợ Uông nói, - lâu nay gửi tạm anh, nếu không đủ dùng thì
dưới giường vẫn còn một ngàn lạng. Chỉ cần mọi việc ổn thỏa, lấy thêm mà
dùng cũng được.
Hồ Nham về nhà nói với cha là Hồ Đường. Hồ Đường nói:
- Trước hết phải mua chuộc xong xuôi đã, ấy là "kế phủi tay". Còn một kế
nữa phải hối lộ trước ấy là kế "đi trước nước cờ" Con có biết ông ngoại của
đứa con gái ấy là ai không? Đó là Kim Bính ở thị trấn. Bố ông ta là Kim
Gia, từng đỗ tiến sĩ, làm Tri châu Bồi Châu. Nay tuy đã chết, song vẫn là
nhà quan lại. Trương Diệu là kẻ vô dụng, ngày mai đi kiện nhất định phải
đến hỏi bố vợ. Theo ta, trước tiên phải đến mua chuộc Kim Bính, bảo ông
ta rằng trong đơn kiện chỉ cáo giác bọn kia, mà không viết tên con vào đó,
thế là con ung dung đứng ngoài cuộc.
- Hay, hay lắm! - Hồ Nham nói. - Thế thì phải làm ngay không nên chậm
trễ, cha đi ngay đi là hay nhất.

Đêm ấy Hồ Đường lập tức đến ngay nhà Kim Bính, đưa một trăm lạng bạc,
xin ông ta đừng viết tên con mình vào đơn. Kim Bính thấy bạc tối mắt lại,
ưng ngay.

Trương Diệu khóc hồi lâu, nghĩ rằng phải đi kiện, nhưng mù tịt chẳng biết
gì, quả nhiên đến nhà bố vợ bàn mưu tính kế. Kim Bính té nước theo mưa,
an ủi qua loa vài câu, bảo không phải con cà con kê nữa, không cần phải
chỉ rõ tên Hồ Nham. Trương Diệu nói:
- Hồ Nham là tên đầu sỏ, sao lại không kiện nó?
- Kiện cáo thì cũng phải vuốt mặt nể mũi chứ. - Kim Bính nói. - Cha Hồ
Nham là người quen biết nha môn, không phải dễ chơi đâu. Tôi nghe nói
khi đánh thì nó vào phòng khuyên can, đứng về tình cũng đáng tha thứ. Vả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.