ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 518

thử thấy đã chắc, rồi sau đó kéo vải bò lên mặt tường. Nhìn xuống dưới là
vườn rau, ông lại theo vải đu mình xuống. Đi khỏi vườn rau, vượt ra bờ
rào, thấy một con sông nhỏ chặn lối. May mà từ bé Nhậm Viễn đã biết bơi,
thế là ông vượt qua sông lên bờ, vắt chân lên cổ chạy. Đúng là:

Bơ vơ như chó mất chủ
Vội vã như cá sẩy câu.

Chạy thục mạng cho tới khi trời sáng, được khoảng mấy dặm, ai ngờ gặp
phải đường cùng, trước mắt là Thái Hồ rộng mênh mông bát ngát.
Nhậm Viễn tuy đã trốn chạy, sợ có người đuổi sau bắt được thì chỉ có
đường chết. Trước mắt không thấy chiếc thuyền nào đi qua, cuống lên
không còn biết cách nào khác. Đợi một lát, thấy đằng trước có một chiếc
thuyền buồm đi tới. Nhậm Viễn gào lên kêu cứu. Chiếc thuyền ấy hạ buồm
ép mạn vào bờ. Nhậm Viễn nhẩy phốc lên thuyền. Nhà thuyền thấy ông ướt
như chuột lột, dáng vẻ kinh hoàng, bèn hỏi:
- Có phải ông gặp cướp không? Bây giờ đi đâu?
- Đúng là gặp cướp, - Nhậm Viễn nói. - Bây giờ cho tôi về núi Động Đình.
- Về đấy cũng thuận đường, - nhà thuyền nói, - Cho ông đi nhờ tới đó được
rồi.

Thếlà họ kéo buồm lên. Chưa đầy hai giờ thì tới núi Động Đình. Từ biệt
nhà thuyền lên bờ, Nhậm Viễn đến ngay nhà người bạn thân. Người bạn
trông thấy vội hỏi:
- Tôi nghe thấy anh đang dạy học ở nơi xa, sao trông anh lại phờ phạc thế
này. Có phải bị đắm thuyền không?
- Chuyện dài lắm, nói một câu không hết được - Nhậm Viễn nói.
Thếrồi anh kéo bạn đến chỗ vắng, kể lại hết hành động của Ma Hy Đà và
việc tranh bị lừa thế nào cho bạn nghe.

Đã như thế - người bạn kinh hãi nói, - phải đi báo quan ngay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.