Thế rồi họ cùng nhau tới Thái Hồ Sảnh bẩm quan. Quan Thái Hồ Sảnh gọi
vào, hỏi tỉ mỉ từng việc, rồi lệnh cho nha lệ biết. Đồng thời báo cho phó
tướng Thái Hồ mang quân lính phối họp cùng đi bắt. Cho Nhậm Viễn làm
nhân chứng sống, cùng đến Tiêu Hạ Loan.
Hôm ấy bọn học trò dậy, không thấy thầy đâu, còn tấm vải thì vắt trên
tường. Biết là thầy đã vượt tường chạy trốn. Song nơi này không có thuyền
làm sao chạy thoát. Chúng gọi người nhà vạch bãi lau sậy, tìm khắp nơi,
không thấy Nhậm Viễn đâu. Lúc ấy Ma Hy Đà ở Hồ Châu chưa về, bọn
người nhà hết sức lo lắng. Thếrồi bất chợt quan quân kéo đến, gác chặt cửa
trước cửa sau. Nhậm Viễn dẫn quân quan đánh thốc vào tìm thấy rất nhiều
người cụt tay chân. Hai đứa con trai Ma Hy Đà thấy việc đã bị phát giác,
hồn bay phách lạc, nhìn thầy gào lên khóc. Nhậm Viễn thấy tình cảnh của
chúng hết sức thương tâm, nhưng cũng chỉ biết nói với chúng rằng:
- Cha các con tội ác tầy trời, ta không giúp nổi các con.
Quan phủ cùm tất cả bọn người nhà Ma Hy Đà lại, rồi giải về nha môn. Sau
đó gởi giấp đến phủ Hồ Châu bắt Ma Hy Đà về xét xử.
Khi Ma Hy Đà bị giải đến không cần phải kiềm kẹp truy hỏi gì hắn đã khai
hết tội ác của mình. Ngay lập tức quan hạ lệnh đánh bốn mươi gậy, tất cả
gia thuộc đều bị tống ngục. Sau đó khép Ma Hy Đà vào tội lăng trì, vợ con
đều bị chém đầu. Tịch thu toàn bộ tài sản, cấp cho người bị oan, mai táng
xương thịt còn vứt ngổn ngang. Hai phủ Tô, Hồ thời ấy đồn ầm lên về
chuyện kỳ quái này. Từ đó Nhậm Viễn thờ phụng Quan âm, cả nhà đều quy
cửa Phật, không dám ra ngoài dạy học nữa. Đúng là ác giả ác báo. Nhậm
Viễn kính cẩn tụng kinh niệm Phật, thì cuối cùng được Đại Sĩ phù hộ, thoát
khỏi địa ngục trần gian. Có người nói:
- Hai đứa học trò không nỡ hại thầy, tại sao thầy lại hại chúng. Như thế có
phải bất nhẫn không?
Họ không hiểu rằng, trừ hại cho một vùng, tức là một vùng được hưởng