ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 517

dược liệu, người nào chết thì vứt đi, người nào còn sống thì để dùng đến.
Bởi thế mà họ ở đấy chịu khổ sở đau đớn.
- Những người bị cắt thịt lấy ở đâu? - Nhậm Viễn hoảng sợ nói.
- Có người làm nghề thủ công, - học trò nói, - có người là khách giang hồ,
cha đã lừa họ tới, rồi không cho họ ra.
Tuy Nhậm Viễn mồm hỏi, song sợ đến thót tim, mặt như chàm đổ, nước
mắt lã chã, nói:
- Số phận ta nhất định cũng phải như thế chăng?
- Thầy đừng sợ. - Học trò nói. - Trước đây mời thầy về cũng định thế. Nay
mang ơn thầy dạy dỗ, chúng con quyết không bao giờ hại thầy. Sau ba năm
sẽ cho thầy về. Song nay thì không về được, thầy phải sống ở đây thôi.
Nhậm Viễn nắm chặt lấy tay học trò, nói:
- Thầy sẽ.. ở lại đây, tính mạng của thầy trong tay các con, miễn chết cho
thầy là tốt rồi.

Học trò an ủi thầy mấy câu rồi đi ra.
Từ đó trở đi, ngày ngày Nhậm Viễn như ngồi trên đống lửa, muốn chạy
trốn nhưng tường vây quanh rất cao, làm sao có cánh mà bay được? Lại sợ
học trò thay lòng đổi dạ, tính mệnh khó bảo toàn, chỉ đành vờ vịt phụng thờ
chúng, làm chúng vui lòng. Nghĩ rằng hằng ngày phải tụng "Bạch y Quan
âm thần chú” là đấng cứu khổ cứu nạn, mỗi ngày tụng niệm hàng ngàn lần,
sớm tối hướng về phía tây, quỳ lạy để cầu mong Quan âm cứu vớt. Vào một
đêm, Nhậm Viễn mơ thấy một người đàn bà mặc áo trắng, nói với ông
rằng:
- Phải thoát tai họa, chờ gặp vải.

Mấy hôm sau, bỗng thấy học trò mang đến một tấm vải dài khoảng năm sáu
trượng, nói là biếu thầy may quần áo, chờ thợ may đến cắt, rồi để ngay
trong phòng. Nhậm Viễn nhớ đến giấc mộng, bỗng nghĩ ra một kế. Vào lúc
đêm khuya thanh vắng, không một bóng người, ông nhúng vải vào chậu
nước cho ướt sũng, buộc vào chiếc bàn, đặt bên cạnh tường, đứng lên đó,
rồi cầm lấy đầu kia tung qua tường, vải ướt dính chặt vào bên kia tường, lôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.