ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 542

Lưu Vĩnh đứng dậy đến bên cạnh bàn quan ngồi. Vừa quỳ xuống, Thi Công
vẫy tay, Lưu Vĩnh lập tức đứng vào bên cạnh. Thi Công cầm bút sơn, nói:
- Lưu Vĩnh đưa tay đây.
Lưu Vĩnh đặt tay lên bàn, Thi Công viết chữ "bạc", rồi đặt bút xuống, mỉm
cười:
- Lưu Vĩnh nghe cho rõ: ngươi hãy tới ban công quỳ quay ra ngoài, ngồi im
không được nghiêng ngó, chỉ nhìn vào chữ “bạc" trong tay. Nếu lau đi tí
nào thì không những bắt ngươi phải bồi thường, mà còn phải phạt nặng.
Một lát sau, thấy người nha lại giải vợ Lưu Vĩnh hiệu buôn tiền đến quỳ
trước công đường. Thi Công thấy người đàn bà này thanh nhã, không thô
tục, bèn nói:
- Chồng ngươi còn thiếu mấy lạng bạc tiền công quỹ, anh ta bảo chị mang
tới giao trả khoản nợ này. Có hay không, hãy nói mau.
Người đàn bà thấy hỏi thế, thưa:
- Ngài nói sai rồi! Phàm việc gì cũng đều do chủ, chồng con thiếu tiền thì lý
ra phải đòi chồng con, chứ con làm gì có bạc mà trả. Con là gái khuê các,
con nhà lành, sống thanh bạch, cớ sao lại cho gọi con, giơ mặt lên huyện
gặp quan, khiến cho người đời chê cười. Người biết, nói là do chồng mà bị
liên lụy. Người không biết, bảo con làm bại hoại gia phong. Chỉ sợ những
người hàng xóm nói những lời bất nhã. Ngài là một quan huyện, là cha mẹ
dân, làm quan không ngay thẳng mà lại rất hồ đồ, nhận tước lộc ban mà
không làm được việc.
Thi Công thấy người đàn bà nói có lý, cảm thấy vui mừng, không nổi giận
mà mỉm cười nói:
- Người đàn bà kia đừng có nói càn, người ta thường nói, làm bề tôi phải
trung, làm con phải hiếu, quan thanh liêm thì nha lại phải nghiêm, trên có
pháp luật, thì triều đình mới ổn định. Ngươi đừng kêu bừa, tất cả mọi việc
đều có quỷ thần chứng giám. Ngươi hãy chờ chút nữa sẽ biết rõ, kẻ xấu xa,
trời sẽ không dung thứ.
Nói xong, Thi Công gọi:
- Sai nha tới ngay ta nói nhỏ.
Rồi lại bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.