ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 654

- Con ơi, - người cha nói, - người ta ở trên đời, sĩ nông công thương, mỗi
người một nghề. Chồng con mỏng lực, không buôn bán thì ở nhà ôm nhau
mà chết à.
- Tôi hiểu rồi, - Diễm Cô nói, - cha con ông vào hùa nhau để giết chết tôi!

Bố chồng nói mấy câu, thế là Diễm Cô gào lên, vừa khóc vừa chửi bới. Bố
chồng uất quá hộc máu mồm, thế rồi ông bàn với con, buôn bán ngay tại
quê. Ngạn Trân mua một quầy hàng ở dốc Đại Thụ, cách nhà hai mươi
dặm, sáng đi tối về, buôn được mấy năm, kiếm được hơn trăm quan tiền.

Một hôm, trời đã tối mà Ngạn Trân vẫn chưa về. Cha bảo người làm công
cùng với đứa con ở đi đón. Đi được sáu bảy dặm, bỗng thấy một người cầm
chiếc cán cuốc đi tới, người làm công vội hỏi: "Ai đấy?". Người ấy nói
rằng:
- Mày... mày không biết tao là ông Lã ư?
Người làm công soi đèn, thì đó là Lã Quang Minh người cùng làng, khắp
người đầy máu, tay cầm chiếc cán cuốc. Người làm công nói:
- Vì sao người ông lắm máu thế?
- Mày hỏi tao mía lắm nước ư? Tao không trồng mía sao có nước!?
Người làm công thấy gã say mèm, ngỡ là hắn ngã, bèn nói:
- Ông vấp ngã à?
- Tao... Tao chưa mua được dao. - Gã nói.
- Thôi, ông cút đi!. - Người làm công nói.
- Tao... Tao hôm nay mới uống có tám lạng, làm gì được một cân. - Lã
Quang Minh nói.
Thấy lão ta say khướt, người làm công cũng không thèm hỏi hắn nữa, bỏ đi.
Tới cầu Bình An cũng không thấy. Hút liền mấy điếu thuốc, rồi gọi mấy
tiếng. Đứa ở nói:
- Bây giờ đã quá canh hai, nhất định anh ấy không về rồi. Chắc là đã uống
rượu ở đâu chăng!

Họ rủ nhau về .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.