ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 697

Trung Hoa, NXB Văn hóa - Thông Tin, H, 2002)
Khóc xong, sói nhảy đến trước mặt Kiều, dùng vuốt quặp chiếc khóa, lôi ra
mà không được. Nó quay lại cắn sai nha. Sai nha rút dao định chém, sói
tung mình lên mô đất cao, nhìn vào trong núi, tru lên mấy tiếng, sói trên
khắp núi lao tới, không sợ dao gậy, xông vào cắn sai nha, quần áo họ rách
bươm. Không sao được, sai nha đành van nài Kiều Cảnh Tinh xin sói tha
chết cho họ. Lập tức Kiều Cảnh Tinh nói với con sói có vết sẹo rằng:
- Ngươi hãy bảo các con sói kia vào núi đi, đừng cắn người nữa. Nếu cắn
chết sai nha thì ta sẽ mắc tội thêm, và ta chỉ có chết mà tôi. Rất mong ngươi
nể mặt ta, tha chết cho họ.
Sói gườm gườm nhìn rất lâu, rồi lắc đầu vẫy đuôi với lũ sói kia. Lũ sói lập
tức trở về hang. Kiều Cảnh Tinh nói với sói rằng:
- Lần trước ngươi lên mụt nhọt, ta không sợ chết lần vào hang của ngươi,
nặn hết mủ lấy hết chất độc và thịt thối rữa cho thịt mới sinh ra. Ta không
tiếc thuốc để chữa trị cho ngươi. Số bạc ngươi tạ ơn ta, chẳng biết ngươi
lấy ở đâu, khiến ta phải chịu cảnh đánh đập, oán ghét. Đó chỉ là việc nhỏ.
Song quan lớn còn bắt ta đền mạng. Ta không giết hại Sử Chính Cương,
cũng không biết anh ta sống chết thế nào. Ngươi xem ta phải làm thế nào
bây giờ? Thôi thì ngươi hãy đi cùng ta đến gặp quan, nới rõ ta bị oan uổng.
Nếu không thì ngươi hãy ăn thịt ta ngay tại đây, để ta khỏi phải chết trong
ngục, làm ma quỷ không được sạch sẽ gì. Nghe xong sói hiểu ra, thấy Kiều
Cảnh Tinh đi, nó cũng cất bước theo sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.