ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 77

Thánh thượng khoan dung người cương trực,
Sao ta dám tiếc vạn ngôn thư.

Một lát sau, đêm khuya, trăng lạnh, ông cầm đèn đưa hoàng thượng về lầu
sưởi ấm. Tấm lòng trung nghĩa của Cát Thủy Nguyên bỗng chốc trổi dậy,
rồi nhanh chóng nghĩ ra mưu kế. Chờ đêm yên ắng tĩnh mịch, ông tới nhà
bếp phóng hỏa. Hôm ấy gió thu đang thổi mạnh, ngọn lửa ngùn ngụt bốc
cháy. Cát Thủy Nguyên xông vào phòng sưởi ấm, kêu thất thanh:
- Cháy nhà! Cháy nhà! Nguy cấp! Nguy cấp! Hoàng thượng ngự tại đâu?
Chỉ thấy a hoàn chạy ra khỏi cửa nói:
- Đây! Ở đây!
Cát Thủy Nguyên nhận ra, vội vã cõng vua vượt qua ngọn lửa chạy vọt ra
ngoài. Mễ Niên thấy ông cõng hoàng thượng nói:
- Ngài hãy hầu hạ hoàng thượng chu đáo.
Cát Thủy Nguyên vâng dạ. Mọi người vội vàng dập tắt ngọn lửa.

Dặm xa đường thẳm hay ngựa quý,
Năm tháng dài lâu biết lòng người.

Các bạn thân mến, tấm lòng trung nghĩa của Thủy Nguyên, phải nhờ vào
tình thế khẩn cấp. Ông cõng hoàng đế Chính Đức về nhà, gọi người mở
cửa, mời hoàng đế ngồi vào ghế chính giữa. Một mặt đuổi những người
chạy theo về Tiêu Lang viện, báo cho người đến đón hoàng thượng. Chính
Đức nói:
- Ngươi là Phúc Man của nhà Mễ Niên ư?
- Thần đội ơn thánh thượng. - Cát Thủy Nguyên cúi đầu nói. - Thần đỗ
hoàng giáp tiến sĩ, rồi được bổ làm Lại khoa Cấp sự Thần là Cát Ngu, đội
ơn hoàng thượng, đã có tấm lòng nhân từ tha tội chết.
Chính Đức kinh sợ nói:
- Trẫm hỏi ngươi, làm sao mà ngươi lại ở nhà Mễ Niên? - Thầntừng nghe, -
Cát Nguyên đáp, - hổ không thể xa rời núi, rồng không thể xa rời biển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.