ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 784

tiếp nam nữ, thấy lão Thiểm thích chuyện trò cũng hay cười nói với lão ta.
Nào ngờ người nói thì vô tâm mà người nghe lại hữu ý, lão Thiểm muốn
vụng trộm, song lại ngại Trần Bán Bánh.
Một hôm, lão Thiểm hỏi Trần Bán Bánh:
- Anh buôn bán như thế một năm gỡ được bao nhiêu tiền?
- Có đáng kể gì, chỉ đủ ăn thôi.
- Sao anh không buôn to một chút, - Đàm Lão Thiểm nói, vả lại năm nay
anh đã bốn mươi tuổi rồi, không kiếm thêm ít tiền thì khi về già lấy gì mà
độ thân.
- Tôi cũng muốn buôn to một chút như thầy Đoàn nói, nhưng không có
vốn.
- Nếu anh muốn, - Đàm Lão Thiểm nói, - tôi sẽ cho vay.
- Chỉ cần thầy Đoàn yên tâm, thế thì tốt quá còn gì!
- Tôi thấy anh thật thà chất phác, cho nên tôi nâng đỡ anh, - Đàm Lão
Thiểm nói, - có gì mà yên với chẳng tâm.
- Giá đi buôn thì buôn ngả nào hay nhất?
- Hiện nay Kiến Xương vải đang đắt, nếu ta mua ở đây mang đi sẽ lãi gấp
đôi, một chuyến cả đi lẫn về không đầy hai tháng.
Thếrồi Trần Bán Bánh mượn lão Thiểm bốn mươi lạng bạc, hẹn đến hai
mươi sáu tháng chạp sẽ trả. Có tiền, Trần Bán Bánh đi mua vải, Hà thị ở
nhà chuẩn bị bữa rượu tiễn chồng. Bán Bánh dặn dò vợ rằng:
- Tôi là chồng, cô phải nghe lời, số tôi khổ. Từ nhỏ đã bán bánh nuôi thân.
Từ khi về nhà này, cô cũng chịu nhiều vất vả, thêm người nên thiếu tiền chi
tiêu. Nay nhờ ơn thầy Đoàn, cho tôi mượn tiền lấy lãi. Tôi buôn vải tới
Kiến Xương, để cô phải ở nhà một mình.
- Đi buôn là việc hệ trọng, - Hà thị nói, - đến lúc tuổi già có ít vốn sống sẽ
yên tâm, dù ởnhà chịu lẻ loi một mình em cũng chẳng ngại gì.
- Không có việc gì thì đừng đi đâu. Sớm tối phải trông coi cẩn thận đừng có
sơ ý. Cần cảnh giác đề phòng bọn du đãng chòng ghẹo, lỡ thất tiết sẽ làm
nhục chồng.
- Em biết thế nào là đạo làm vợ, xin anh cứ yên tâm.
- Dầu muối, gạo, nước, củi đuốc xem ra dùng trong một tháng vẫn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.