ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 786

- Rất cám ơn ông, được ông giúp đỡ cũng kiếm được chút ít.
Thếrồi lão Trần gọi vợ rót trà, không thấy thưa, tự mình vào bếp rót nước,
thấy trà nguội ngắt, nói:
- Đàn bà gì mà đoảng thế, ba mươi tết nước cũng không đun.
Lão vào phòng lấy ấm rót nước sôi, trượt chân ngã, bò dậy, vô cùng kinh
hãi, nói:
- Không biết kẻ nào đã giết vợ tôi, ngay đầu nó cũng cắt mất.
Lão Thiểm nghe thấy hỏi:
- Cái gì mà ầm lên thế?
- Vợ tôi bị giết rồi!
Lão Thiểm vào phòng xem, Trần Bán Bánh túm lấy lão đấm đá túi bụi,
nước mắt anh tự nhiên trào ra, bất giác khóc rống lên.
- Thấy người vợ hiển chết mất đầu, khiến ta vô cùng đau đớn xót thương.
Vợ ta vốn là người hiền thục biết người biết việc, hòa nhã với láng giềng,
tôn kính chồng con. Việc trong nhà ta đều dựa vào tay người vợ, cô biết ăn
dắt để dành, dệt vải nuôi lợn. Ban ngày nhận hàng về thêu, đêm đến chong
đèn khâu giày, vá áo tình nghĩa vợ chồng gắn bó như keo sơn vợ chồng hòa
thuận chẳng khác nào Lương Hồng với Mạnh Quang(1). Không biết kẻ nào
lòng lang dạ sói, giết chết vợ tôi. Khó mà kể hết được tình nghĩa của người
vợ đức hạnh. Bây giờ tôi như nhạn lẻ đôi. Lão Thiểm, vì duyên cớ gì lại
giết chết vợ ta?
(1) Lương Hồng và Mạnh Quang thời Đông Hán. Lương Hồng thường đi
giã gạo thuê, về tới nhà đã thấy Mạnh Quang bưng cơm lên cao ngang mày
lễ phép mời Lương Hồng. Xem Từ điển điển cố Trung Hoa, NXB Văn hóa
- Thông tin, H, 2002.
- Tại sao anh đổ bừa cho tôi? - Lão Thiểm nói.
- Ta biết lòng dạ ngươi gian tà, không ăn vụng tóp mỡ sao vào bếp.
- Tôi đến hỏi nợ anh, thấy anh chưa về. Bởi thế mới ngồi đây hút thuốc.
- Ta cho rằng ngươi cưỡng dâm, song vợ ta chống cự, nên ngươi đã đâm
chết.
- Ôi ! ông đừng có đổ oan cho tôi, nhất định là bọn cướp giết chết chị ấy.
- Nếu là trộm cướp thì nó phải lấy đồ đạc, áo quần, chứ lẽ nào lại chỉ lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.