ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 797

Ngài Đan lại hỏi Trương Đại:
- Tiền của ngươi từ đâu ra?
- Con mở cửa hàng bán bánh rán và bánh trứng gà. - Trương Đại nói. -
Hàng bán khá chạy, đây là tiền hằng ngày con bán bánh thu về.
- Bán tiền lẻ, chắc rằng quan tiền này phải tự ngươi xâu?
- Ngài Đan hỏi.
- Vâng, chính tay con xâu tiền ạ!
- Nếu ngươi tự xâu thì tất cả đều phải đủ trăm chứ, hay là xâu thiếu? - Ngài
Đan hỏi.
Trương Đại không ngờ quan hỏi như thế, bèn cứng lưỡi, ấp úng mãi mới
nói:
- Đủ trăm ạ.

Ngài Đan bảo người cởi quan tiền ra đếm lại một lượt, trong đó có xâu thứ
năm và xâu thứ sáu chỉ có chín mươi sáu đồng, các xâu còn lại đều đủ.
Ngài Đan bèn gọi người giúp việc mang tiền đến hiệu Tụ Phong đổi.
Một lát sau người đi đổi tiền về, ngài Đan lại bảo cởi tiền ra đếm lại một
lần, cũng giống như quan tiền trước chỉ có tám xâu là đủ trăm, còn hai xâu
chỉ có chín mươi sáu đồng. Ngài Đan nghiêm sắc mặt, trước hết gọi Lưu
Ngưu Nhi nhận lấy quan tiền đó đem xuống rồi đập bàn quát mắng Trương
Đại:
- Mày là đồ vô lương tâm, mày cướp tiền của người ta, lại dám kêu oan tại
bản huyện. Tội này về tình lí thật khó dung tha, tội mày chưa đáng chết,
song một tên điêu oa như mày, pháp luật không thể tha thứ. Hơn nữa ta vừa
tới nhậm chức, ngươi đến vu cáo, rõ ràng là ngươi muốn thử tài ta. Ngươi
đã thế thì ta cũng cho ngươi trông gương.
Nói rồi ngài nói người trực công đường rằng:
- Hôm trước ta dặn ngươi đóng cái cũi đã xong chưa?
Người trực công đường nói:
- Đã mang tới một chiếc.
- Rất tốt. - Ngài Đan nói.
Sau đó ngài gọi sai nha trực ngày hôm ấy, cho Trương Đại vào cũi đứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.