ĐOÁN ÁN KỲ QUAN - Trang 827

việc khác ta đã sắp đặt xong xuôi cả rồi. Nếu quan bảo ngươi đi phát hiện
tang vật, thì ngươi phải nhận lời ngay. Việc này ngươi làm tốt, thì sau này
ta sẽ quan tâm đến ngươi.
Chử Trung vừa nghĩ vừa vâng vâng dạ dạ. Bàn xong Chử Trung trầm ngâm
hồi lâu, rồi đột nhiên hỏi:
- Làm như vậy thì Chu Tử Ngọc phá sản ư?
- Mặc xác hắn. - Ngô Lương cười nói.
- Tôi chẳng sợ gì, chỉ sợ gây ra oan nghiệt.
Ngô Lương nghe xong rất bực, nghiêm mặt hỏi lại:
- Oan nghiệt thế nào được!
Chử Trung thấy thế vội đánh trống lảng:
- Nói thế thôi, kể gì oan với nghiệt.
Ngô Lương đập bàn nói:
- Tốt! Coi như ngươi đã hiểu rõ rồi. Ngươi đừng ngủ, hãy xem ta làm một
việc.
Chử Trung đành phải nghe theo.
Ngô Lương bèn gọi dẫn một người vừa đưa tới. Cái Tứ lôi người ấy ra, rồi
bắt quỳ xuống. Ngô Lương nói:
- Đây có phải là người mà Phùng Lão Tam tóm được không?
- Đúng ạ! - Cái Tứ nói. - Hôm nay đến công đường xét hỏi, đánh một trăm
gậy, bảo giam ba tháng mới tha.
Ngô Lương cúi xuống hỏi:
- Ngươi phạm tội gì? Tên là gì?
- Tôi là Từ Lão Bát, người huyện Đồng Thành. Vì nhà nghèo không sao
sống nổi, lấy trộm một chiếc quần đã rách phơi ngoài sân, thì bị các ông bắt
được.
- Ngươi đã ăn cắp mấy lần?
- Đây là lần thứ nhất.
- Ta xem ra người là một tên trộm già đời, sao lại bảo là lần đầu! Cái chiêu
bài ấy của ngươi đã xưa rồi, ngươi không thể che mắt được ta đâu. Ta khác
hẳn với ngài quan huyện xét hỏi ngươi hôm nay. Ngươi phải khai thực với
ta mới đúng, người thì có tình, nhưng pháp luật không có tình, chắc rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.