ĐOẠN ĐẦU ĐÀI - Trang 253

Ban ngày, sau nhiều lần tiêm và uống thuốc, nhiệt độ của anh hơi giảm

xuống và đến chiều thì đã không vượt quá ba mươi bảy độ ba nữa. Nhưng
chỗ sưng ở chân vẫn không bớt, một bên sườn hoá ra bị gãy phía phải, khi
chiếu điện phát hiện thấy vết rạn. Song nói chung tình hình khá dần lên. Về
tâm trạng chủ quan của mình thì Apđi không có gì phải than phiền. Bác sĩ
Alia đã tỏ ra là một thầy thuốc điều trị với ý nghĩa đầy đủ của mấy từ ấy. Bà
chữa bệnh không chỉ bằng kiến thức mà bằng cả phong cách của mình. Tất
cả những qui định của bà và bản thân cách thức trò chuyện của bà đều khiến
bệnh nhân thấy yên tâm và tin tưởng, đều giúp họ chống đỡ lại bệnh tật.
Biện pháp tâm lý của bà rất thận trọng và sáng suốt. Và Apđi, sau mọi
thăng trầm và chấn động, cảm thấy đặc biệt sâu sắc rằng đôi khi con người
rất cần được người khác quan tâm đến và đối xử ân cần. Thành thật mà nói,
anh thậm chí vui mừng vì phải nằm viện và gặp được một bác sĩ giỏi, – anh
cảm thấy an tâm và thoải mái như vậy đấy trong bệnh viện khiêm nhường
và yên tĩnh ở nhà ga, đặt trong một công viên nhỏ…

Cửa sổ buông rèm trắng và trông ra con đường lớn có trồng cây hai bên

lúc này hơi hé mở. Không khí nóng bức vẫn chưa dịu bớt. Hai bệnh nhân
nằm bên cạnh đã ra sân để hút thuốc và thay đổi không khí, còn Apđi nằm
một mình, thường xuyên tự đo nhiệt độ. Anh rất không muốn nhiệt độ lại
tăng lên. Đúng lúc đó có một đôi gót giày nhọn bước ngang qua cửa sổ và
một giọng phụ nữ hỏi thăm người y tá trực nhật về anh. Liệu đấy có thể là
ai được nhỉ? Apđi cảm thấy giọng nói đó quen quen. Ít phút sau, người y tá
mở cửa phòng bệnh.

– Đây, anh ấy nằm ở đây.

– Chào anh, – cô gái đến thăm nói. – Anh là Apđi Calixtơratốp phải

không?

– Vâng, – anh đáp mà không tin ở mắt mình nữa.

Đấy chính là cô gái đã làm sửng sốt trí tưởng tượng của Apđi, cô gái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.