ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 111

Võ Băng Hàm đã tới đợt chót, không còn hiệu lực gì nữa.

Triệu Tử Nguyên chuồn qua lỗ thủng trên nóc nhà rồi chạy như bay.
Diễn biến mau lẹ quá chừng. Võ Băng Hàm chẳng ngờ hai người không

theo cửa ngầm trốn đi mà còn quanh trở ra thạch bình. Từ thạch bình họ
cũng không theo phía trước viện chạy đi, lại trổ nóc nhà để tẩu thoát. Dù
công lực nàng cao thâm đến đâu cũng đành giương mắt lên nhìn hai người
chạy đi.

Lý Cơ lại khêu đèn cho sáng rồi thủng thẳng nói:
- Thế là gã bỏ trốn rồi, chung minh châu chưa trả tiền cũng lờ đi luôn.
Võ Băng Hàm quát lên:
- Câm miệng ngay!
Lý Cơ cười mát khẽ nói:
- Gã đó tuy ngớ ngẩn nhưng vẻ người rất phong lưu. Lý Cơ này coi

người đã nhiều mà chưa thấy ai...

Thị vừa vuốt mái tóc vừa nói như để mình nghe, lại tựa hồ nói với Võ

Băng Hàm. Thị chưa dứt lời, Võ Băng Hàm tiến lên một bước rút đoản
kiếm ra chỉ vào cổ họng thị, quát lớn:

- Ngươi còn nói nữa thì bản cô nương đâm cho một nhát.
Lý Cơ chẳng lộ vẻ gì sợ hãi, thị hỏi:
- Sao cô nương lại nóng nảy thế?
Võ Băng Hàm đứng thừ người ra, buông kiếm xuống, miệng lẩm bẩm:
- Phải rồi! Ta quá nóng thật. Con nhà đần điên khùng này buột miệng nói

bừa, ta chấp với thị làm chi?

Ngọn đèn lại nhỏ như hạt đậu chiếu ánh vàng lợt vào gương mặt Võ

Băng Hàm mà cũng nhìn rõ da mặt nàng xám xanh.

Mảnh trăng thượng huyền đã lặn về tây. Bầu trời xám xịt, thỉnh thoảng

lại có mấy ngôi sao thưa thớt chui ra khỏi đám mây đen.

Giữa cánh đồng cỏ bát ngát hoang vu, bóng đêm lờ mờ, hai bóng người

lướt đi rất mau, bỏ cánh đồng hoang lại phía sau nhảy vọt lên một gò đất
nhỏ, thấp tè.

Bóng trắng vọt lên trước đột nhiên dừng lại ở trên không rồi xoay mình

đứng sững xuống đất. Người đi sau cũng dừng bước, ngửa mặt lên trời hít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.