ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 112

một hơi chân khí, nói:

- Các hạ chạy một đoạn đường dài bây giờ mới dừng lại.
Người nói câu đó chính là Triệu Tử Nguyên. Lúc này chàng mới có cơ

hội nhìn kỹ lại nhân vật thần bí dẫn chàng ra khỏi Lưu Hương viện. Người
này mặc áo bạch bào, lúc có ánh sao chiếu vào trông sáng loáng như tuyết.
Kỳ hơn nữa trên đỉnh đầu y cũng quấn một tấm khăn trắng, thành ra từ đầu
đến chân như một vùng tuyết bạch, chỉ để hở đôi mắt. Người mặc áo bạch
bào cười lạt hỏi:

- Lão phu mà không dừng bước thì ngươi kiệt lực chẳng thể chạy thêm

được nữa, có đúng thế không?

Triệu Tử Nguyên bẽn lẽn đáp:
- Nếu các hạ tiếp tục chạy nữa thì tại hạ thiệt không theo kịp.
Người mặc bạch bào nói:
- Trai tráng mà sao hèn thế? Ngươi nên biết con kỳ lân có nhảy xa mười

bước thì con ngựa thường cũng không chịu bỏ. Vậy ngươi phải rèn luyện
thêm mới được.

Triệu Tử Nguyên nghĩ bụng:
- “Hơn mười năm nay, mỗi buổi sáng sớm mình ở dưới quèn cọc chạy

lên núi Phục Hổ rồi lại từ trên đỉnh núi chạy xuống, chẳng có ngày nào gián
đoạn. Rèn luyện như vậy mà chưa đủ ư? Thực ra bảo sức mình không kịp là
giả dối. Chỉ vì mình chưa hiểu rõ đầu đuôi vụ này nên không muốn chạy
nhiều cho mất công.”

Bụng chàng nghĩ vậy nhưng không để lộ ra ngoài mặt.
Chàng đáp:
- Tại hạ chưa hiểu các hạ...
Người mặc bạch bào ngắt lời:
- Có phải ngươi muốn hỏi tên họ lão phu không?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi, nghĩ thầm:
- “Mình chưa mở miệng lão đã đoán được mình muốn nói gì, đủ tỏ lão là

một tay tâm tư rất sâu xa.”

Chàng liền hạ thấp giọng đáp:
- Tại hạ đang muốn thỉnh giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.