ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 1288

Nàng nói tới đây nét mặt đầy vẻ kinh hãi tựa hồ màn kịch ngày trước

hiện ra trước mắt. Mọi người đều nhận ra giọng nói của nàng run lên, nét
mặt xám ngắt.

Yên Lăng Thanh thở phào một cái nói tiếp:
- Gia phụ chợt ngó thấy hai hán tử một đen một trắng kia, không hiểu tại

sao trong khoảnh khắc lão nhân gia biến thành điên khùng, quát tháo ầm ỹ
rồi đột nhiên té xuống.

- Phải chăng lệnh tôn bị trúng gió?
Yên Lăng Thanh đáp:
- Khi ấy ta cũng tưởng lão nhân gia trúng gió. Hai hán tử liền chạy lại,

nhìn kỹ gia phụ rồi thương lượng với nhau.

Lâm Cao Nhân hỏi:
- Sau bọn họ nói thế nào?
Yên Lăng Thanh đáp:
- Chỉ nghe hán tử mặc áo đen nói là xé lão nhân gia ra rồi...
Triệu Tử Nguyên kinh hãi nói:
- Thế ư? Chẳng lẽ hai người lại hạ độc thủ với lệnh tôn?
Yên Lăng Thanh đáp:
- Đúng thế. Ta còn nghe hắn tử mặt trắng hỏi: “Xé ra há chẳng đáng tiếc

ư? Luyện được bản lãnh như hắn không phải chuyện dễ. Sao không giữ hắn
để đưa vào Trung Nguyên theo cách “Đầu thạch vấn lộ”?” Hán tử mặt đen
ngẫm nghĩ đáp: “Thế cũng hay.” Hắn tử mặt trắng liền đi quanh gia phụ
một vòng. Khi ấy ta thấy tình hình bất diệu toan đến cản trở bọn chúng, ai
ngờ quái sự lại xảy ra.

Triệu Tử Nguyên và Lâm Cao Nhân đều lộ vẻ kỳ dị, muốn nói lại thôi.
Yên Lăng Thanh kể tiếp:
- Ta muốn xông lại, chẳng ngờ toàn thân không nhúc nhích được, trước

mặt tưởng chừng có bức tường gió vô hình cản trở. Ta muốn kêu la thóa mạ
mà ba mươi sáu huyệt toàn thân đều bị phong tỏa. Ta đã không cử động lại
không nói được, đành giương mắt lên mà ngó hán tử mặt trắng xoay quanh
gia phụ.

Triệu Tử Nguyên thở dài la:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.