ĐOẢN KIẾM THÙ - Trang 98

- Lý Cơ có một thứ ma lực khiến cho người ta không kháng cự nổi

nhưng Tô mỗ phải phí biết bao tâm huyết mới hiểu được một chiêu thức võ
công mà đem đổi cho người ta lấy một chung minh châu đặng lọt vào mắt
xanh của Lý Cơ thì thật không đáng chút nào.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau không nói gì.
Hồi lâu mới có âm thanh cất lên:
- Thật là lời nói ý nhị! Thật là lời nói ý nhị!
Triệu Tử Nguyên ngảnh đầu nhìn ra thì người nói đó là một lão già bé

nhỏ và thấp lùn nhưng tinh thần quắc thước.

Đinh Vi Lỗ trợn mắt lên hỏi:
- Giang Sa! Ngươi muốn nói cái gì?
Triệu Tử Nguyên ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
- “Ta từng nghe nói Giang Sa là tay cao thủ đệ nhất về sử tiên ở ngoài

quan ải. Không ngờ y cũng bị hãm nơi đây. Vậy mười ba người này đều là
cao thủ bậc nhất làm đại biểu cho một môn phái.”

Giang Sa đáp:
- Các vị thử nghĩ lại mà coi. Từ khi chúng ta vào Lưu Hương viện chẳng

ai là không đem những môn sở học tuyệt nghệ mất cả tâm huyết một đời
giấu diếm ra để đổi lấy mấy đêm hoan lạc ở Đông Sương, mà người chủ
thần bí chỉ dùng mấy chén minh châu, chẳng phí hơi sức gì cũng biết được
hết những miếng võ bí truyền của các gia phái. Như vậy có là uổng không?
Lời nói của Tô huynh đáng làm gương cho chúng ta.

Đinh Vi Lỗ la lên:
- Giang lão đầu! Ngươi có giỏi thì sao không bắt chước Tư Mã Đạo

Nguyên, thấy mỹ sắc không động tâm, quyết rũ áo ra đi?

Giang Sa trợn mắt không nói nữa. Đinh Vi lỗ lại nói tiếp:
- Cổ nhân có câu “Hào kiệt khôn qua ải má hồng”. Lão phu không rời bỏ

Lý Cơ, nhất định ở lại đây.

Lão ngồi xếp bằng xuống đất. Những người kia dường như hết hơi

không ai lên tiếng nữa.

Tô Kế Phi quay lại hỏi Triệu Tử Nguyên:
- Ông bạn hãy còn nhỏ tuổi, sao cũng lần mò đến Lưu Hương viện?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.