Thẩm Trị Chương vừa vung chưởng nghinh địch vừa đáp:
- Nơi đây không thể ở lâu được, chờ Trác nhị hiệp mai táng xong là
chúng ta đi ngay.
Tên Thiên tổng lớn tiếng hỏi:
- Phản tặc! Bọn ngươi còn muốn bỏ đi ư?
Hắn liên tiếp thúc giục mấy chục tên binh đinh tấn công. Hắn có biết đâu
bọn Triệu Tử Nguyên không muốn giết người. Nếu quần hùng thực tình
động thủ thì lúc này bọn chúng ít ra cũng đến mười mấy tên mất mạng rồi.
Đồ Thủ Ngư Phu lạnh lùng nói:
- Các ngươi làm nanh vuốt cho cọp để tiếng xấu muôn đời. Một ngày kia
hành động của Ngụy Tôn Hiền phát lộ sẽ biết ai là phản tặc!
Thiên tổng la lên:
- Giỏi lắm! Đến bây giờ mà ngươi còn dám vũ nhục Cửu Thiên Tuế. Bản
quan đã nhận ra nửa bộ mặt xấu xa của ngươi. Đêm nay dù ngươi có trốn
thoát thì chúng ta cũng họa hình để tróc nã.
Hắn lại thôi thúc nhân mã tấn công, nhưng bọn Triệu Tử Nguyên bản
lãnh cao cường, bọn quan nhân hơn hai chục người chẳng bị gẫy thương
hoặc bị đoạt đao, không vào gần được.
Thiên tổng nổi giận phóng hỏa tiễn. Chuôi hỏa tiễn đeo một xâu nhạc bật
lên những tiếng leng keng trên không. Đó là tín hiệu để cảnh báo cho nhân
mã đến tiếp viện.
Triệu Tử Nguyên trong lòng nóng nảy nghĩ thầm:
- “Tại sao Trác Côn chưa mai táng xong bào huynh? Nếu bọn chúng kéo
đến đông thì thật là phiền!”
Quả nhiên chẳng mấy chốc đã nghe bên ngoài có tiếng người ngựa rất
huyên náo. Đèn lửa sáng rực trời. Hiển nhiên căn phòng đã bị quan binh
bao vây.
Đồ Thủ Ngư Phu vội hỏi:
- Trác nhị hiệp! Nhị hiệp mai táng xong chưa?
Trác Côn thương xót thân huynh, tâm thần hoảng hốt, uể oải đào huyệt.
Bây giờ nghe Đồ Thủ Ngư Phu thúc giục mới biết tình trạng nguy cấp, gã