dùng kiếm khoét huyệt thật lẹ, mai táng bào huynh, miệng lâm râm khấn
khứa:
- Đại ca hãy yên nghỉ! Chẳng sớm thì muộn tiểu đệ sẽ kiếm thằng cha họ
Địch để báo thù rửa hận cho huynh trưởng.
Gã mai táng xong nhìn phần mộ lạy hai lạy rồi chống kiếm sấn lại giết
bọn binh đinh, chém ngã năm, sáu tên.
Thiên tổng ngó thấy hô lớn:
- Hỏng rồi! hỏng rồi! Anh em chớ nên tha bọn chúng.
Trác Côn chạy gần tới nơi, Thẩm Trị Chương hô:
- Chúng ta đi thôi!
Đồ Thủ Ngư Phu hỏi:
- Chạy ra mặt sau hay sao?
Thẩm Trị Chương đáp:
- Phải rồi!
Vèo một tiếng, người lão đã nhảy lên đầu tường.
Thiên tổng hét lớn:
- Phóng tiễn cho mau!
Lúc này Triệu Tử Nguyên, Đồ Thủ Ngư Phu và Trác Côn đã chạy đi.
Tên bắn vèo vèo trên không, mấy người vung chưởng quạt tên rớt xuống
cùng nhảy lên đầu tường.
Bên ngoài đèn đuốc sáng rực, gần trăm quan binh chạy ra cản đường, tên
bắn như mưa.
Bốn người vừa vung tay quạt tên vừa tìm đường ra.
Thẩm Trị Chương đi trước dẫn đường, chạy thành nửa vòng tròn mà
dưới tường vẫn đầy quan binh kéo đến. Chúng thấy bốn người xuất hiện cứ
giương cung bắn loạn xạ.
Đồ Thủ Ngư Phu hỏi:
- Làm thế nào bây giờ?
Thẩm Trị Chương thở dài đáp:
- Xem chừng chúng ta không hạ độc thủ không xong.
Trác Côn trong lòng căm hận, không nói gì với bọn Triệu Tử Nguyên
nữa, vung kiếm lên cho kiếm hoa vọt ra chém tới tấp, chớp mắt đã trúng